Quyển 1 - Chương 48

Vất vả lắm mới nhặt được, Nham Thanh cầm đôi giày trong tay, trong đầu có chút mơ hồ.

Không phải chứ.

Không phải là hắn ta tới tìm Giang Tử Khâm gây phiền toái sao?

Ngồi xổm nhặt giày cũng không hợp với hắn ta…

Trong đầu chợt lướt qua ánh mắt ướŧ áŧ của Giang Tử Khâm, đuôi mắt đỏ au, hai má phấn hồng, lại còn làm nũng.

Phiền muốn chết.

“Giày.”

Nham Thanh đứng dậy, nhịn không được lại gần: "Anh mang vào cho em nhé?”

Giang Tử Khâm mím môi không nói lời nào.

Nói người khác là chó, rõ ràng người giống chó nhất chính là hắn ta.

“Em không nói lời nào anh sẽ coi như em đồng ý.”

Trên người Giang Tử Khâm chỗ nào cũng rất trắng, mặt lại xinh đẹp, lúc ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn trông tinh xảo giống như búp bê.

Trong lòng cô còn giận vì Nham Thanh hôn cô, cũng không biết cách mắng chửi người thô tục, lập tức ngoắc tay với Nham Thanh.

Nham Thanh híp mắt.

Giống như đùa với chó vậy.

Hết lần này tới lần khác hắn ta còn nghe lời đi qua.

Mắt cá chân của Giang Tử Khâm đã phiếm hồng, chân cô rất đẹp, móng chân gọn gàng sạch sẽ.

Hắn ta nắm lấy tay cô, tay kia cầm giày đi vào giúp cô.

Xúc cảm trong suốt như đá quý.

Giang Tử Khâm cảm nhận được ngón tay hắn ta lạnh như băng, có chút không thoải mái rụt lại.

Cô cố ý không phối hợp, chân lắc lư khắp nơi.

Thoáng cái đã giẫm lên người Nham Thanh.

Nham Thanh: "...”

Giang Tử Khâm cúi đầu nhìn hắn ta, vẻ mặt vô tội.

Nham Thanh ngẩng đầu nhìn cô rồi nói: "Làm gì vậy, không phải em muốn anh mang giúp sao, đừng nhúc nhích.”

Giang Tử Khâm nói: "Lạnh.”

Nham Thanh thầm nghĩ trong lòng, mẹ nó thật khó hầu hạ.

Thân thể hắn ta vốn không có độ ấm, vì bị thương nên ngay cả độ ấm cũng lười duy trì.

Nham Thanh ủ ấm tay mình đến nhiệt độ ổn định, mới mang cho cô một cái khác.

“Tổ tông, được chưa?”

Giang Tử Khâm bị những lời này của hắn ta chọc cười, đôi mắt hạnh cong lên, bên má lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.

Nham Thanh ấn khẽ trên ngực, vừa mới bị Giang Tử Khâm giẫm một cước, đau đến nỗi hắn ta chảy đầy mồ hôi lạnh.

Giang Tử Khâm nhìn sắc mặt hắn ta không đúng, tưởng rằng hành động vừa rồi của mình quá đáng, chọc hắn ta tức giận.

“Anh…”

Nham Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, đôi mắt màu xanh băng cực nóng, giống như núi tuyết tan chảy.

“Anh sẽ không chia tay với em, chuyện hôm nay coi như qua đi.”

“Con mẹ nó anh đã bị đánh thành như vậy rồi, còn mất mặt nữa.”

Nham Thanh không nói còn tốt, vừa nhắc tới thương thế, Giang Tử Khâm lập tức nghĩ đến động máu vừa rồi hắn ta cho mình xem.

Là người bình thường nếu như ngực gặp phải loại vết thương xuyên thấu này đã sớm ngất đi hoặc tử vong, nào chỉ là sắc mặt hơi trắng một chút giống như Nham Thanh, còn có thể vui vẻ như một người không có việc gì.

Môi Giang Tử Khâm giật nhẹ, cô rất muốn hỏi một chút, nhưng dự cảm trong lòng nói cho cô biết, Nham Thanh cũng không phải rất muốn nói chuyện của hắn ta cho cô.

Thế giới này thiết lập rất quái dị, lúc trước hệ thống đã nói với cô thế giới này có ác quỷ, nói không chừng cũng có chủng loại khác...

Nham Thanh nhận ra cô thất thần, vẻ mặt hung tợn véo mặt cô một cái, "Hiểu không?”

Giang Tử Khâm bị hắn ta bóp, nói chuyện cũng không rõ ràng: "Đừng bóp tôi.”

Cô nhíu mày đẩy Nham Thanh ra, đang định nói gì đó, ngoài cửa truyền đến một tiếng vang thật lớn.