Cách một tầng bao tay da màu đen lạnh như băng, Lục Kim An cũng có thể cảm giác được ngón tay đại tiểu thư mềm mại, bị anh hoàn toàn bao bọc ở trong lòng bàn tay.
Từ tay đến cánh tay đều tê dại.
Giọng anh lạnh như băng, "Đe dọa?”
Nham Thanh dùng đầu lưỡi chống cằm, ánh mắt khát máu như sói dữ.
“Không có ý gì, chuyện mà chúng tôi chuẩn bị nói không tiện để bất kỳ người nào ở đây. Tôi tin đại tiểu thư chắc chắn cũng không muốn anh tới nghe... Hoặc là nói là— xem.”
Nham Thanh nhấc mí mắt nhìn ánh mắt của Giang Tử Khâm, lười biếng phóng túng gọi cô.
“Khâm Khâm.”
Xưng hô thân mật như rắn độc xoay quanh, kêu gào muốn nuốt chửng cô trong một ngụm.
Giang Tử Khâm mạnh mẽ rụt tay lại, Lục Kim An trơ mắt nhìn tay đại tiểu thư tránh thoát hắn ta.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô né tránh, lông mi cong dài ướt sũng, tựa như đang khẩn trương cái gì.
“Lục, Lục Kim An... Anh ra ngoài trước đi.”
Mắt Lục Kim An trầm xuống, cảm giác bị người ta hất ra khiến trong lòng anh rất khó chịu.
“Ngài không cần sợ.”
Anh cởi găng tay của mình xuống, ngón tay tinh tế rất dài, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay tái nhợt, nhìn kỹ thì ngón tay còn có một vết chai dày.
Một vòng hoa văn màu tím nhạt sáng lên trên mu bàn tay trong chớp mắt.
Nham Thanh nghiêng đầu, tươi cười nghiền ngẫm, "Vậy sao, chi bằng Giang đại tiểu thư nói cho anh ta biết, rốt cuộc giữa chúng ta có quan hệ gì?"
Giang Tử Khâm cắn môi dưới.
Cô sợ tên điên Nham Thanh này không biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng có thể nói ra, dựa theo thái độ của Giang Minh đối với hắn ta, gia thế của Nham Thanh tất nhiên cũng không đơn giản.
Hơn nữa trên tay hắn ta còn có nhược điểm là ảnh chụp của cô...
Tay Giang Tử Khâm có chút run, cô nhẹ nhàng đẩy Lục Kim An, nhỏ giọng nói: “Anh đi trước đi, anh ta sẽ không làm gì quá đáng với tôi đâu..."
Cô sợ Nham Thanh sẽ làm gì Lục Kim An.
Lục Kim An chỉ là một người bình thường, làm gì có bối cảnh và thực lực đấu với Nham Thanh.
Dao ăn vừa mới bị Nham Thanh ném ra còn đang cắm vững vàng ở trên tường, sức lực quái vật này đã không thể nói là một người bình thường, Lục Kim An làm sao có thể yên tâm để Giang Tử Khâm một mình ở đây.
“Đại tiểu thư.”
Lục Kim An không nhúc nhích, "Tôi không thể để ngài một mình ở đây.”
Khóe môi Nham Thanh nhếch lên độ cong ác ý, hắn ta lười biếng kéo dài giọng.
“Khâm Khâm, em ngược lại còn nuôi một con chó trung thành.”
"Nếu tôi gϊếŧ anh ta..." Nham Thanh khıêυ khí©h, "Em nói xem Giang Minh có gây phiền phức cho tôi không?"
Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu lên mặt Nham Thanh, có vẻ hơi tái nhợt.
“Nham Thanh.”
Tay Giang Tử Khâm nắm làn váy, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
“Để cho anh ấy đi…”
Lục Kim An căn bản không sợ hắn ta, tuy rằng không biết Nham Thanh rốt cuộc là thứ gì, nhưng anh có thể cảm giác được Nham Thanh bị thương, tựa như là vừa mới bị, trên người quanh quẩn một mùi tanh nồng nặc.
Mũi anh giật giật, trên ngón tay khớp xương rõ ràng có một khẩu súng như ẩn như hiện.
Hoa văn trên mu bàn tay càng lúc càng đậm.
Nham Thanh cười một tiếng: "Đây không phải là anh không cho anh ta đi.”
Giang Tử Khâm càng dùng sức siết chặt tay, cô nhìn về phía Lục Kim An, gần như là mang theo ý cầu xin, khó có thể mở miệng.
“Lục Kim An, anh đi trước đi…”