Ngay cả đốt ngón tay của đại tiểu thư cũng là màu hồng phấn.
Tinh tế và xinh đẹp.
Một miếng khăn giấy nhỏ trong tay Lục Kim An theo lòng bàn tay rơi xuống giữa đùi đại tiểu thư.
Giang Tử Khâm cong đôi mắt hạnh lên, trong cổ họng phát ra âm đơn tỏ vẻ nghi hoặc, "Hả?”
Bàn tay thon dài của Lục Kim An vươn tới chân Giang Tử Khâm, giọng nói khàn khàn bình thản.
“Vừa rồi có gì đó rơi vào.”
Giang Tử Khâm quả thực là đang cố ý quyến rũ anh.
Dù cho là da thịt trắng nõn của cô, hay là đuôi mắt cong lên màu hồng san hô… Đều rất mê người.
Giang Tử Khâm không phát hiện ra cảm xúc đè nén đến cực hạn của anh, khi tay Lục Kim An chạm vào chân cô, có cảm giác vuốt ve thô ráp.
“Lục Kim An…”
Đại tiểu thư không phải lần đầu tiên gọi tên anh, nhưng lại êm tai hơn nhiều so với mỗi một lần trước kia.
Giống như con mèo nhỏ vươn móng vuốt của nó ra, gãi hai cái trong lòng anh.
Chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến anh hưng phấn.
“Ngài như vậy tôi không dễ lấy.”
Bàn tay giống như chìm vào trong một bể nước ấm, cách một lớp bao tay da cũng có thể cảm giác được.
Chân vừa trắng vừa mềm, chỗ nào cũng mềm.
“Cái, cái gì thế…”
Cô ngây người trong chớp mắt, không biết Lục Kim An muốn lấy thứ gì.
Trên bao tay mang theo sự lạnh lẽo khiến cho Giang Tử Khâm run rẩy một cái, thân thể cô giật nảy lên.
Lục Kim An cúi người cách cô rất gần, hơi thở cực nóng phun lên bên cổ cô, kí©h thí©ɧ nơi đó ửng đỏ óng ánh.
“Giấy.”
Anh rút tay về, trên găng tay màu đen đang cầm một mẩu giấy vụn nhỏ.
“Được rồi.”
Trên bao tay bằng da còn mang theo nhiệt độ cơ thể của đại tiểu thư, khi ghé sát vào có thể ngửi được mùi thơm nồng nàn trên người cô.
So với anh đào chín mọng thì còn ngọt ngào hơn.
Giang Tử Khâm cúi đầu đáp một tiếng, vừa rồi cô còn tưởng rằng Lục Kim An cố ý sờ cô, hoá ra là bởi vì giấy rơi.
Lục Kim An cúi đầu nhìn hàng lông mi cong cong của cô.
Đại tiểu thư luôn phản ứng rất chậm chạp đối với sự đυ.ng chạm.
Nhưng thân thể lại nhạy cảm.
Bị người ta chiếm tiện nghi cũng không biết.
Giang Minh mở lời: "Nham Thanh, lần này về nước là dự định phát triển trong nước sao, lúc trước tôi cũng xem mấy buổi biểu diễn của cậu, thật sự khiến người ta chấn động, người trẻ quá tài năng.”
Nham Thanh nhấp một ngụm rượu, cười cười không nói gì.
Giang Minh lại rót cho mình một ly rượu, lúc nói chuyện đầu tư ông luôn hay nói, phần lớn thời gian đều là ông nói, mà Nham Thanh ở một bên nghe, thi thoảng lại gật đầu.
Dự án đang triển khai trong tay ông cần rất nhiều vốn để duy trì vận hành.
Mà Nham Thanh vẫn là nhà đầu tư mà ông muốn lôi kéo nhất, lúc trước mời vô số lần cũng không nhận được câu trả lời chính xác.
Hôm nay hắn ta ngược lại còn chủ động tìm tới cửa.
Ông đương nhiên muốn bắt được con cá lớn này, đừng để cho hắn ta chạy.
Nham Thanh phiền không chịu nổi, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười xa cách trên mặt.
Thật vất vả mới đợi được Giang Minh hơi say, Nham Thanh trả lời lập lờ nước đôi.
“Chuyện đầu tư, chờ tôi trở về suy nghĩ cẩn thận sẽ cho ngài câu trả lời chính xác.”
Hắn ta uống rượu cũng không đổi sắc, Giang Minh đối diện đã say tới mức sắp nôn mà hắn ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ như không có chuyện gì.
Giang Minh cười ha hả: "Được, không sao đâu, cậu về suy nghĩ kỹ đi, dù sao nhiều tiền như vậy cũng phải thận trọng xem xét một chút.”