Hệ thống cho cô một câu trả lời chắc chắn: [Đều đã chết.]
Giang Tử Khâm dựng thẳng tóc gáy.
Cô vốn không nhìn thấy hình ảnh sau cánh cửa —
Chẳng lẽ là bởi vì người đàn ông phía sau cô?
Vẻn vẹn chỉ bịt mắt của cô một chút, có thể làm cho cô nhìn thấy cảnh tượng bên trong cửa, còn khiến cho quái vật kiêng kỵ như thế không dám tiến lên.
Rốt cuộc là thứ gì...
Giang Tử Khâm cố bình tĩnh lại, hiện tại khi cô cẩn thận hồi tưởng, con quái vật dị dạng trong phòng thí nghiệm kia có ngoại hình tương tự với Tưởng Thần mà cô nhìn thấy ở hội đấu giá.
Chỉ là Tưởng Thần có thêm một đôi cánh, cũng không có hung tàn như quái vật kia biểu hiện.
"Vậy nhân vật OOC thì sao?"
Hệ thống nói: [Nhiệm vụ thứ ba: Giảm giá trị gϊếŧ chóc của nhân vật phản diện Quý Yến Lễ tới 60%, hoàn thành toàn bộ ba nhiệm vụ thì hạn chế nhân vật OOC có thể giải trừ.]
Giang Tử Khâm hỏi: "Vậy hiện tại giá trị gϊếŧ chóc của Quý Yến Lễ là bao nhiêu?”
Hệ thống: [99%]
Giang Tử Khâm: “...”
Cô khó khăn nói: "Sao lại cao như vậy?”
Hệ thống: [Giá trị gϊếŧ chóc dựa theo chủ quan phán xét chiếm đa số, nếu như hiện tại sát ý của Quý Yến Lễ cao, giá trị gϊếŧ chóc cũng sẽ tăng cao cực kỳ không ổn định, bình thường giá trị gϊếŧ chóc đều ổn định tại 80%.]
Ý tứ chính là, hiện tại Quý Yến Lễ đang gặp người nào đó, hơn nữa còn—
Rất muốn gϊếŧ hắn ta.
Giang Tử Khâm vội vàng hỏi: "Mày có biết hiện tại Quý Yến Lễ đang ở nơi nào không?
Hệ thống nói: "Trải qua kiểm tra, bị hạn chế, cô không thể tiến vào.”
Giang Tử Khâm không nghe rõ: "Cái gì?”
Lúc này hệ thống truyền ra âm thanh giống như màn hình nhiễu của TV, ồn ào như con đường kẹt xe.
[Xin lỗi, không thể kiểm tra.]
Giang Tử Khâm muốn đến phòng Quý Yến Lễ nhìn thử, bước chân đang đi vòng vèo, phía sau lập tức truyền đến một giọng nói mát lạnh.
“Đại tiểu thư.”
Lục Kim An đeo găng tay da màu đen, trong tay cầm một chai rượu vang đỏ.
“Ngài định đi đâu? Bữa tối sắp bắt đầu rồi.”
Giang Tử Khâm quay đầu lại, vừa vặn đối diện với tầm mắt của anh, đồng tử của Lục Kim An tối đen, anh nhìn thoáng qua hướng mà cô muốn đi.
Đó là một góc rẽ, cuối cùng chỉ có một căn phòng, cũng chính là căn phòng của Quý Yến Lễ.
Giang Tử Khâm: "Tôi, tôi…”
Nửa ngày cô cũng không nói ra được nguyên nhân.
Lục Kim An rất khó chịu nhíu mày, đôi mắt đen giống như vòng xoáy sâu không thấy đáy, bàn tay cầm rượu vang đỏ siết chặt.
Giang Tử Khâm còn đang do dự, Lục Kim An lại đi tới, anh vươn tay kéo dây quai váy trễ xuống của đại tiểu thư lên trên.
Đầu ngón tay chạm đến da thịt trên xương quai xanh của cô, trơn nhẵn mềm mại.
“Sao quần áo lại nhăn như vậy?”
Không chỉ có quần áo nhăn, cả người Giang Tử Khâm đều tỏa ra một loại mùi hương mê người không rõ, hai má cô ửng hồng, lông mi cong cong rung động như cánh bướm, quần áo lộn xộn không chịu nổi.
Giống như vừa làm chuyện xấu vậy.
Ngón tay trắng mịn của Giang Tử Khâm hơi phiếm hồng, cô kéo làn váy nhăn nhúm của mình, nhỏ giọng than thở, "Không cẩn thận…”
“Vậy bây giờ phải làm sao, tôi phải trở về đổi bộ khác sao?”
Lục Kim An thấy cô cúi đầu, vẻ mặt uể oải, cảm thấy cổ họng căng thẳng.
Sao có thể mềm mại như vậy.
Giống như một miếng bọt biển, đối với ai cũng không có phòng bị, tùy ý để người khác nhào nặn bóp véo.