"Cảm ơn."
Giang Tử Khâm xoa xoa tay, cơ thể cô vốn yếu đuối, lại rất sợ đau. Khi bước vào thế giới nhỏ này, những vấn đề của cơ thể cũng theo cô, độ nhạy cảm cũng cao hơn người thường, khiến cô gặp không ít rắc rối nhỏ.
"Hệ thống, nhân vật phản diện đâu rồi?" Giang Tử Khâm nhìn quanh, chỗ ngồi xung quanh đã dần dần kín hết, nhưng không thấy ai đặc biệt xuất hiện.
Hệ thống phản hồi rất nhanh, "Ở trên kia."
Ngay khi lời của hệ thống vừa dứt, tấm màn đen trên sân khấu đấu giá từ từ mở ra hai bên—
Một người đàn ông bị treo lơ lửng giữa trung tâm phòng đấu giá, đầu cúi xuống, nửa thân trên trần trụi, mồ hôi thấm ướt khiến cơ bắp trở nên bóng bẩy. Làn da màu đồng cổ quyến rũ, thân hình cường tráng, tràn đầy hormone nam tính.
Nhưng những vết roi chằng chịt trên người hắn đã chiếm trọn sự chú ý của Giang Tử Khâm, vết thương vẫn còn rỉ máu, trông thật kinh khủng.
"Sao lại bị thương nặng thế này..." Giang Tử Khâm nhíu mày.
Lâu Vọng gõ gõ vào bàn trước mặt, "Dọa cô sợ rồi?"
Giang Tử Khâm quay đầu nhìn anh ta, lông mi run rẩy giống như bươm bướm đập cánh, "Anh ta... Làm sao vậy?”
Lâu Vọng nói: "Chọc phải người khác.”
Phía sau đều là các tiểu thư và thiếu gia nhà giàu, một số người đeo mặt nạ lông vũ chỉ để lộ nửa gương mặt, họ cầm ly rượu cao cổ, cười cợt trò chuyện, thỉnh thoảng liếc nhìn Giang Tử Khâm ở hàng ghế đầu.
"Đại tiểu thư cũng ra ngoài sao, thật hiếm gặp."
Một người đàn ông nhìn bóng lưng Giang Tử Khâm, khẽ thì thầm, "Lão cáo già Giang Minh đó không biết cưng chiều con gái mình như thế nào, chỉ chờ cô ta trưởng thành để liên hôn với một gia đình danh giá môn đăng hộ đối, trước đây không tung tin tức ra cũng chỉ là sợ mấy tên ăn chơi như các người dạy hư con gái nhà người ta thôi."
Vài người cười ha hả, "Dạy hư như thế nào? Chẳng lẽ anh còn định đưa đại tiểu thư đi chơi hộp đêm?"
Một cô gái khinh bỉ, "Cất cái suy nghĩ bẩn thỉu của anh đi."
Người kia im lặng, nhưng cuối cùng vẫn không ngừng liếc về phía Giang Tử Khâm, "Nhưng mà thật sự, đại tiểu thư xinh đẹp thật, không thua gì mấy ngôi sao điện ảnh kia."
Người bên cạnh uống một ngụm rượu, thở dài, "Đúng vậy, chỉ nhìn mà tôi cũng thấy lòng ngứa ngáy."
"Ngứa ngáy thì làm được gì, anh dám chạm vào cô ấy không?"
Người đàn ông xua tay, "Tôi thì không dám."
Một tiểu thư nhà giàu hướng ánh mắt về phía sân khấu đấu giá, cô ấy phe phẩy chiếc quạt lông vũ trên tay.
"Năm nay buổi đấu giá có vẻ thú vị hơn rồi, còn có cả một tiết mục khuấy động không khí."
Một công tử ăn chơi cũng nhìn theo, như đang xem một vở kịch, chăm chú nhìn người đàn ông bị treo lơ lửng kia.
"Thật đáng tiếc, thân hình anh ta rất hợp với gu của tôi, nếu có thể thu nhận, cũng coi như tận dụng tốt tài sản."
Công tử bên cạnh cô ta cười khẩy, "Cô còn dám thu nhận anh ta? Cô có biết ai đã đưa anh ta vào đây không?"
Tiểu thư nhà giàu quay đầu lại nhìn anh ta, nói: "Ai vậy?”
"Nhϊếp gia ở Đông Lăng," Công tử nhà giàu tiếp tục nói, "Nghe nói anh ta đã đâm thiếu gia út nhà bọn họ, bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh."
“Ác như vậy?" Tiểu thư nhà giàu lắc đầu,Tiểu thư nhà giàu lắc đầu, "Nhϊếp gia vốn đã nổi tiếng là tàn nhẫn, anh ta nghĩ gì mà lại đi chọc vào họ chứ?"
Công tử nhà giàu chống tay lên lưng ghế, nhún vai, "Ai mà biết được."
Quý Yến Lễ bị trói chặt, miệng hình như bị nhét gì đó, để ngăn hắn cắn lưỡi tự sát. Những vết thương kia đau đớn đến tận xương tủy, mồ hôi chảy xuống từ cơ thể quyến rũ của hắn, ẩn nấp ở nơi dễ khiến người khác mơ màng.
Gương mặt của hắn sắc nét và quyến rũ, như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng lúc này hắn đang cau mày, mắt khẽ nhắm hờ.
"Bốp—"
Mấy người đàn ông cầm roi trên tay, còn không ngừng quất lên người hắn, động tác tàn nhẫn, gần như định đánh người ta đến chết.
Lòng dạ Giang Tử Khâm bỗng chốc thắt lại.