Giang Tử Khâm bị ép đối diện tầm mắt với hắn ta, lông mi cong cong rung động, trái tim đập thình thịch.
Ai cũng không nói cho cô biết chia tay bạn trai cũ còn có thể đuổi tới!
“Không có…”
Nham Thanh ép hỏi cô: "Không có gì?”
Giang Tử Khâm thút thít giả bộ đáng thương, "Không có niềm vui mới…”
“Nhóc lừa đảo,” Nham Thanh cười lạnh, "Lúc em bôi thuốc anh thấy rất rõ.”
“Ông đây còn chưa đυ.ng một ngón tay vào em, con mẹ nó em lại để cho một tên chó nào đó đùa giỡn.”
Còn cọ thành như vậy.
Giang Tử Khâm trừng lớn hai mắt, sau khi nhận ra hắn ta đang nói gì, cảm giác xấu hổ quả thực chuẩn bị cắn nuốt cô sạch sẽ.
“Anh thấy rồi…”
“Phải,” Nham Thanh siết chặt cằm cô, "Em là bạn gái anh, anh vẫn không thể nhìn em?”
“Nếu không có bị anh bắt được chứng cớ, còn không biết em muốn giấu anh tới khi nào.”
Hắn ta lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở album ảnh ra cho Giang Tử Khâm xem.
Bên trong rõ ràng là hình ảnh cô mở rộng chân, cầm thuốc mỡ trong tay bôi thuốc.
Giang Tử Khâm gấp đến độ sắp bật khóc, cả người đều đang phát run.
“Ai là bạn gái anh?”
“Sao anh có thể, sao anh có thể chụp tôi…”
Hơn nữa còn là loại ảnh chụp này.
Chỉ cần nghĩ đến lúc cô bôi thuốc có người trốn ở chỗ tối nhìn trộm cô, toàn thân cô từ trên xuống dưới đều bị nhìn thấy hết. Loại cảm giác xấu hổ này khiến cô hận không thể đào một cái hố chôn xuống tại chỗ.
Sao lại có người xấu xa như vậy...
Nham Thanh cười lạnh không rõ ý tứ: "Đúng vậy.”
"Xóa ảnh đi!"
Giang Tử Khâm hít cái mũi, đuôi mắt ửng hồng như san hô, cô nhảy dựng lên muốn đi cướp điện thoại di động—
Nham Thanh giơ tay cầm điện thoại lên rất cao, dù cho Giang Tử Khâm nhảy nhót thế nào cũng sờ không tới nửa phần.
“Đưa cho tôi!”
Giang Tử Khâm vốn đã bị hắn ta ức hϊếp trong lòng không thoải mái, còn tiếp tục bị Nham Thanh quấy rối xù lông lên.
“Tôi chia tay với anh rồi!”
“Đồ biếи ŧɦái…”
Nhìn trộm, biếи ŧɦái chết tiệt.
Giọng điệu của Nham Thanh rất trầm.
“Tôi không đồng ý, vậy thì không tính là chia tay.”
Giang Tử Khâm ấm ức muốn chết, nước mắt tràn đầy đảo quanh trong hốc mắt.
Hôm nay cô bị quỷ dọa, còn bị người này bịt miệng thiếu chút nữa ngạt chết, lá gan nhỏ cũng lớn hơn một chút, nhỏ giọng phản bác.
“Anh không đồng ý cũng vô dụng, tôi nói chia tay chính là chia tay, ai quan tâm anh chứ…”
Cô tức tới nỗi đỏ mắt, "Xóa ảnh đi, biếи ŧɦái…”
Nham Thanh bị cô mắng liên tục mấy lần, trong lòng cũng không tức giận một chút nào, nhìn dáng vẻ lo lắng muốn đoạt lại điện thoại di động của cô, hắn ta thỏa mãn vô cùng.
“Tôi sẽ không xóa.”
Nham Thanh nhìn cô dần dần bất động, mắt đỏ như thỏ, mi mắt rủ xuống, không rên một tiếng nào, lập tức biết chuyện không ổn.
Quả nhiên, Giang Tử Khâm lại khóc, nước mắt chảy dọc theo cái cằm trắng nõn của cô nhỏ trên mặt đất, chóp mũi hồng hồng bị hắn ta ức hϊếp nhiều lần, miệng nhỏ thở hổn hển.
Dễ dàng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ ngược đãi của con người.
Nham Thanh nuốt một ngụm nước miếng, trái tim đập mạnh chậm lại.
“Em khóc cái gì?”
"Là em bỏ anh trước..."
Còn bày ra dáng vẻ đáng thương như vậy cho ai xem.
Nham Thanh muốn mở miệng châm chọc cô, nhưng đến bên miệng lại không nói nên lời.
Giang Tử Khâm khóc cũng không phát ra một chút âm thanh nào, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn nhó, dường như vô cùng tủi thân, nước mắt liên tục rơi xuống.