Bàn chân thiếu nữ tinh tế trắng nõn, cả đầu gối và mắt cá chân đều ửng hồng mê người.
Giang Tử Khâm luống cuống chống tay ở trên bờ vai rộng lớn của hắn.
“Ừm.”
Ánh mắt Quý Yến Lễ như vòng xoáy sâu không thấy đáy.
Giọng nói của thiếu nữ ngọt ngào mang theo chút run rẩy, cô mở to cặp mắt hạnh lấp lánh kia, tràn đầy xuân tình.
“Có thể không…”
Đường cong của Quý Yến Lễ tựa như được điêu khắc tỉ mỉ, sắc bén như dao gọt.
Tay của hắn trượt từ bắp chân Giang Tử Khâm đến trên đùi, xúc cảm dưới tay trơn nhẵn, lại giương mắt nhìn lên.
Đập vào mắt đều là màu trắng nõn.
“Tiểu thư, nhấc chân lên.”
Vớ kẹp ở trên đùi, bóp vào vừa vặn có cảm giác thịt hơi lõm xuống.
Lông mi cong cong của đại tiểu thư rung động, bàn tay non mịn nắm chặt làn váy, đầu ngón tay đỏ rực, đầu gối và mắt cá chân đồng thời bị nhuộm lên màu sắc kiều diễm.
“Ồ…”
Quý Yến Lễ mang giày cho cô, cảm giác xấu hổ trong lòng Giang Tử Khâm còn chưa vơi đi, lúc mang vớ còn có tiếp xúc tứ chi không thể tránh khỏi.
Sắc mặt hắn vẫn như thường lệ, cẩn thận sửa sang lại quần áo cho cô, khớp xương thon dài cân xứng.
“Được rồi.”
Giang Tử Khâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc cô cúi thấp đầu, lọn tóc bên tai tự nhiên rơi xuống.
Quý Yến Lễ đứng lên, ngón tay quấn lấy mái tóc dài của cô, gạt nó ra sau tai.
“Rất đẹp.”
Giang Tử Khâm sửng sốt, lời khen ngợi trắng trợn làm cho cô nghe càng thêm e lệ, lại sợ bị người khác nhìn ra, cô nghiêng đầu không nói, chỉ có màu đỏ trong suốt trên vành tai làm bại lộ suy nghĩ của cô.
“Anh…”
Cách đó không xa truyền đến một giọng nói hơi lạnh, cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ.
“Đại tiểu thư.”
Lục Kim An đeo găng tay da màu đen, lộ ra khớp ngón tay rõ ràng, anh mặc âu phục thẳng tắp, được ủi tỉ mỉ đến mức không có một chút nếp nhăn.
Mặt mày lạnh lùng cũng nhíu chặt, anh nhìn lướt qua Quý Yến Lễ bên người tiểu thư, sau đó lại quay về trên người Giang Tử Khâm.
“Sao ngài lại tới bên này.”
Lục Kim An là thân tín của Giang Minh, lúc Giang Tử Khâm nhìn thấy anh, bước chân không tự giác lui về phía sau hai bước.
“Tôi…”
Cô sợ Lục Kim An sẽ thông báo với Giang Minh hôm nay cô đến phòng thí nghiệm, đến lúc đó cô không tiện giải thích với Giang Minh.
“Ở trong phòng quá nhàm chán, tùy tiện ra ngoài đi dạo.”
“Đã đến giờ cơm tối." Lục Kim An thấy quần áo trên người đại tiểu thư rõ ràng không thuộc về cô, sắc mặt càng lạnh hơn, "Cô phải chịu trách nhiệm với thân thể của mình.”
Tất ren màu trắng trên đùi Giang Tử Khâm rất hấp dẫn ánh mắt người khác, dưới làn váy chỉ có thể nhìn thấy một chút dây ren rủ xuống bên cạnh đầu gối, thuần khiết lại mê người.
Ánh mắt Lục Kim An trầm xuống, giọng nói không mặn không nhạt.
“Mà không phải ăn mặc như vậy, rêu rao khắp nơi.”
Rêu rao khắp nơi?
Giang Tử Khâm bị cách miêu tả của anh chọc giận, cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, bao vây nghiêm ngặt, có chỗ nào không đúng?
Thật sự là người nhìn có suy nghĩ đen tối.
Cô tức giận, ngước mắt nhìn anh, đuôi mắt hơi nhếch lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ kiêu căng.
“Lời này của Lục quản gia là có ý gì?”
Lúc nói chuyện Giang Tử Khâm cố ý nhấn mạnh hai chữ "quản gia", đôi mắt hạnh lấp lánh cong lên, không khiến người ta chán ghét, càng giống như bị người ta chiều tới hư.