Cũng chính là quỷ giới.
[Không biết ngài tới, đã mạo phạm rồi.]
Quý Yến Lễ trở lại nguyên hình, hắn ôm Giang Tử Khâm, lạnh lùng nhìn nó một cái.
“Làm lớn như vậy sao?”
Hơn phân nửa thành viên của toàn bộ tổ trong đều bị tàn sát sạch sẽ, Giang Minh nhất định sẽ phát hiện ra điều khác thường.
Quỷ nhỏ nuốt một ngụm nước miếng, "Tôi cho rằng ngài sẽ không nhúng tay vào những chuyện này…”
Oán niệm của quỷ hồn triệu hoán quỷ chủ, Quý Yến Lễ ban cho bọn họ năng lực có thể hóa hình ở nhân giới, lại cho bọn họ rất nhiều sức mạnh để báo thù, hành động của bọn họ cũng đại diện cho chính mong muốn của Quý Yến Lễ.
“Ngài vẫn dùng thể xác nhân loại, làm việc có rất nhiều chỗ bất tiện.”
Miệng con quái vật dị dạng bị người ta dùng kéo cắt ngang, lúc lộ ra ý cười nịnh nọt, trên hàm răng bén nhọn còn sót lại da thịt của nhân loại, vừa khủng bố vừa quái dị.
“Chỉ cần tích luỹ đủ sức mạnh thì tôi có thể không để ý tới bảo bối trên người Giang Minh nữa, trực tiếp gϊếŧ ông ta, ngài cũng không cần phải ở bên cạnh nhân loại yếu ớt…”
“Được rồi." Quý Yến Lễ ngắt lời nó, "Ta mặc kệ các ngươi muốn báo thù thế nào…”
“Giữ Giang Tử Khâm lại trước.”
Quái vật sửng sốt, như có suy nghĩ đảo tròng mắt.
Thiếu nữ trong lòng Quý Yến Lễ đã rơi vào hôn mê, đầu của cô chôn ở trong l*иg ngực người đàn ông, lộ ra cần cổ trắng như tuyết, xinh đẹp lại yếu ớt.
“Nghe rõ chưa?”
Ánh mắt Quý Yến Lễ sắc bén đảo qua nó, lạnh thấu xương như băng ngàn năm.
“Dạ.”
Năng lực áp chế khiến cho quỷ nhỏ không dám phản kháng, nó đương nhiên muốn gϊếŧ Giang Tử Khâm, cô là con gái của Giang Minh, nếu như mất đi cô thì Giang Minh tự nhiên sẽ thiếu đi một cái bùa hộ mệnh.
“Cút.”
Quý Yến Lễ lạnh lùng mở miệng, quái vật kiêng kỵ chậm rãi bò về phía sau, hòa làm một thể với mặt tường.
Thời điểm cô mở kết giới, thân thể nhân loại không có cách nào tiến vào trong đó, Quý Yến Lễ chỉ có thể hóa thành bản thể, xé rách không gian đi theo vào trong.
Nếu như hắn không tới, Giang Tử Khâm đã sớm bị “vật thí nghiệm” xé thành mảnh nhỏ.
Thân thể trong ngực mềm mại ấm áp, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập trong ngực cô, một tiếng lại một tiếng, sống động mà có lực.
Quý Yến Lễ đặt cô lên trên một chiếc sô pha sạch sẽ, ngón tay chậm rãi trượt xuống theo bờ môi đỏ tươi của cô.
Móng tay của hắn bén nhọn, chỉ cần có chút sai lầm sẽ cắt rách da thịt trắng mịn của thiếu nữ.
“Đại tiểu thư…”
Tại sao cô lại là con gái của Giang Minh?
Đôi mắt đỏ tươi của Quý Yến Lễ lộ ra chút thờ ơ, hắn thưởng thức mái tóc dài đen nhánh óng ả của đại tiểu thư, quấn quanh ngón trỏ.
Nhưng không sao.
Người đàn ông chậm rãi tới gần Giang Tử Khâm đang ngủ say trên sô pha.
“Ngài chỉ cần là của một mình tôi là tốt rồi.”
Giang Tử Khâm bất an co giật chân ở trong giấc mơ, bàn chân như khối ngọc quý trắng nõn hơi cuộn tròn.
...
Đôi mắt đỏ tươi của Quý Yến Lễ nhìn càng sâu hơn.
Thật ngoan.
Cuối cùng Giang Tử Khâm bị người khác lay tỉnh, cả người cô bủn rủn như có thứ gì nặng nề đè ở trên người cô.
Hô hấp khó khăn, trên người lạnh như một khối băng không tan ra.
Giống như là bị bóng đè vậy.
"Đại tiểu thư... tỉnh dậy..."
Triệu Hoài đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán Giang Tử Khâm, không cao, ngược lại có chút lạnh.