Trong khu chợ đấu giá xa hoa dưới lòng đất, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng làm cho khu vực này trở nên bí ẩn và u ám. Trên sân khấu chính của buổi đấu giá, một chiếc đèn chùm pha lê kiểu Âu khổng lồ treo lơ lửng, ánh sáng được chia thành hai màu sáng và tối, tạo nên sự phân chia rõ rệt.
Đây là thiên đường của người giàu, nơi được mệnh danh là hang ổ tiêu tiền nổi tiếng của nước Z, nơi mà vô số giao dịch đen tối và bẩn thỉu đều diễn ra. Chỉ cần có đủ tiền, bạn muốn gì ở đây cũng có thể tìm được.
Giang Tử Khâm bước xuống cầu thang, cô mặc một chiếc váy đỏ, làn da mịn màng trong suốt, môi đỏ răng trắng. Đóa hoa hồng đỏ cài trên ngực nổi bật và bắt mắt, tiếng giày cao gót đập xuống đất vang lên âm thanh “cộc cộc” rõ ràng.
"Đại tiểu thư." Người đàn ông mặc đồ đen đứng ngoài cửa cúi đầu chào cô, "Mời đi lối này."
Giang Tử Khâm liếʍ môi dưới, có chút căng thẳng nhưng vẫn ngẩng cao cằm, tạo ra dáng vẻ kiêu căng tự mãn, "Được."
Vẻ đẹp của cô quá thu hút, mái tóc dài mềm mại xõa trên vai, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, như một người cá mê hoặc lòng người trong biển khơi, chỉ cần đứng lặng lẽ ở đó đã có thể thu hút mọi ánh nhìn.
Bồi bàn hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào cô, thở gấp cúi đầu xuống.
“Tôi dẫn ngài đi xuống.”
Khi lại gần Giang Tử Khâm, anh ta còn ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng từ cô, như một chiếc móc câu, khơi dậy những suy nghĩ bồng bềnh của mỗi người.
"Tử Khâm." Một người đàn ông trung niên vẫy tay gọi cô, "Qua bên này."
Chỗ ngồi trong sảnh đấu giá cũng có quy định, hàng ghế đầu là dành cho những quyền quý bậc nhất, sắp xếp chỗ ngồi dựa theo thứ tự tài sản, và Giang gia đương nhiên được xếp vào hàng đầu tiên.
Giang Minh mặc một bộ vest cao cấp được ủi thẳng, trên trán đầy những nếp nhăn sâu và chằng chịt, vẻ mặt nghiêm nghị. Khi thấy cô con gái duy nhất của mình, đường cong trên môi ông cũng không hề thay đổi.
"Đây là Giang đại tiểu thư sao?" Người đàn ông bên cạnh Giang Minh chống tay lên cằm, đôi mắt hồ ly sáng lên khi nhìn thấy Giang Tử Khâm, "Trăm nghe không bằng một thấy."
Những người khác cũng thấy Giang Tử Khâm, họ đều đã nghe đồn về vẻ đẹp tựa như tiên của cô tiểu thư nhà họ Giang, nhưng đây là lần đầu tiên họ được nhìn thấy cô ngoài đời.
Làn da trắng như ngọc không tì vết, trên cần cổ dài thanh mảnh đeo một chiếc vòng pha lê tinh xảo, hoa hồng đỏ trên ngực thực sự là điểm nhấn, khiến cô như món đồ sứ quý giá nhất trong tủ trưng bày, tinh xảo và cao quý.
Giang Minh rất ít khi đưa con gái ra ngoài, cho đến khi cô gần đến tuổi trưởng thành, ông mới bắt đầu dần dần đưa cô tham gia các hoạt động này.
"Cha." Giang Tử Khâm nắm lấy tà váy, ngồi xuống bên cạnh ông.
"Ừm."
"Đây là Tiểu Lâu," Giang Minh khẽ hắng giọng, "Cả hai đều là người trẻ, có thể nói chuyện với nhau một chút."
Ý của ông đã rất rõ ràng.
"Xin chào."
Lâu Vọng im lặng quan sát cô, đưa tay ra chào, "Tôi tên là Lâu Vọng."
Giang Tử Khâm rũ mắt, bắt tay với anh ta. Tay của Lâu Vọng rất lớn, bao trọn cả tay cô, lực nắm cũng vừa phải.
"Tôi là Giang Tử Khâm."
Cô tích chữ như vàng nâng chiếc cằm lên, đuôi mắt xinh đẹp hơi nhếch, trông vừa thuận mắt lại tinh xảo.
Không hề khiến người ta ghét.
Lâu Vọng nhìn chằm chằm xương quai xanh của cô, làn da trắng mịn như có thể dễ dàng bị hằn dấu chỉ với một cái chạm nhẹ.
Giang Tử Khâm rút tay về phía sau, thấy anh ta không có rút ra, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Lâu Vọng: “?”
Khóe miệng Lâu Vọng vẫn cười, "Giang tiểu thư rất đẹp.”
Anh ta buông lỏng tay nắm chặt Giang Tử Khâm.
Giang Tử Khâm bị anh ta bóp đau, bàn tay trắng nõn ửng đỏ, ngay cả cặp mắt hạnh kia cũng mông lung, giống như hai viên ngọc trai đen.