Trong căn phòng đơn giản dường như tồn tại vô số dã quỷ chết thảm, đè ép căn phòng chật hẹp thở không ra hơi.
[Quỷ chủ đại nhân, chẳng lẽ ngài không muốn sao?]
Khí lạnh từ mặt tường kéo dài ra ngoài, nhưng khi tới quanh thân Quý Yến Lễ lại tiêu tán gần như không còn, quỷ khí không có cách nào xâm nhập.
[Vĩnh viễn dừng lại ở tuổi đại tiểu thư xinh đẹp nhất, không tì vết nhất.]
Thật là một ý kiến hấp dẫn.
Cô sẽ không già đi, hưởng thụ sinh mệnh vô tận, cho đến khi trời tru đất diệt, linh hồn tiêu vong.
Ngón tay Quý Yến Lễ khẽ nhúc nhích, yết hầu lăn lên lăn xuống.
“Hệ thống, tại sao Quý Yến Lễ lại trở thành nhân vật phản diện thế…”
Giang Tử Khâm nhìn Quý Yến Lễ hạ thấp mi mắt, ánh đèn kiều diễm dừng ở trên người hắn, da thịt màu đồng cổ gợi cảm lại rất có vị đàn ông, mặt mày sắc bén cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Thật khó tưởng tượng hắn chính là nhân vật phản diện của thế giới này.
Hệ thống nói: "Dựa theo tiến trình của thế giới này, Quý Yến Lễ sát hại tất cả mọi người trong Giang gia, còn dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn hành hạ đến chết, phanh thây bọn họ đút cho chó hoang. Đương nhiên, cũng bao gồm cô."
“Cái gì?”
Giang Tử Khâm có chút không thể tin được.
Khi nghe được hệ thống nói “hành hạ đến chết”, sống lưng của cô đã phát lạnh một trận.
Hệ thống nói: "Giang gia diệt môn dẫn đến oanh động rất lớn, cả nước truy nã, vô số cảnh sát ra tay cũng không thể bắt được Quý Yến Lễ, đến đây thì tiến trình của thế giới đã kết thúc."
Giang Tử Khâm nhíu mày.
Trong số ít lần cô tiếp xúc với Quý Yến Lễ, tuy Quý Yến Lễ hơi lạnh nhạt một chút, nhưng chưa bao giờ biểu lộ ác ý gì với cô, ngược lại còn quan tâm cô đủ chỗ.
Thậm chí còn có thể chạm vào chân của cô, xem xét thương thế của cô…
Giang Tử Khâm cũng không chán ghét hắn.
Hệ thống nói: "Tử Khâm, thời gian cô ở chung với hắn còn ngắn, không nên nhìn nhận một cách phiến diện, dễ dàng nhận định một người tốt hay xấu."
Quý Yến Lễ chú ý tới sự không đúng của cô, hơi ngước mắt lên, đôi mắt đen kịt kia không lộ ra một chút ánh sáng nào.
“Đang suy nghĩ cái gì thế?”
Hắn vươn tay muốn giúp Giang Tử Khâm gạt mái tóc trên trán ra, lại bị cô mạnh mẽ né tránh.
Giang Tử Khâm đối diện với ánh mắt của hắn, có chút bối rối dời tầm mắt.
“Không có gì.”
Cô vừa mới tránh né theo bản năng cũng không trải qua đại não phân tích, sau khi phục hồi tinh thần mới cảm thấy xấu hổ.
Tay Quý Yến Lễ dừng lại trên không trung, thu hết phản ứng của cô vào trong mắt, đáy mắt thoáng qua một tia u ám, lại rất nhanh đã bị che lấp.