Một người đàn ông gửi cho cô cả tá tin nhắn.
[Khâm Khâm, anh rất nhớ em.]
(Cuộc gọi nhỡ)
[Gần đây sao em không tới tìm anh?]
[Là anh làm gì khiến em tức giận sao?]
...
[Đọc được lập tức trả lời.]
...
[Có phải em xảy ra chuyện gì không, nếu không trả lời anh anh sẽ mua vé máy bay tới tìm em.]
Giang Tử Khâm nhìn khung chat, "Người này là ai?”
Hệ thống nói: "Bạn trai hiện tại của cô.”
“Bạn, bạn trai?” Điện thoại di động của Giang Tử Khâm cũng sắp cầm không vững.
Cô vốn độc thân nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, đôi mắt hạnh hơi mở to.
"Nguyên chủ là người vừa lẳиɠ ɭơ vừa lăng nhăng, quyến rũ quản gia của mình, còn thường xuyên gặp gỡ một ít người mẫu nam, tham gia không ít party. Nếu không phải bởi vì tuổi còn nhỏ, gia thế ưu việt, dựa vào hành vi phóng đãng của nguyên chủ đã sớm bị ****."
Giọng nói máy móc của hệ thống nói tục quả thực là không biết giữ mồm giữ miệng, khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tử Khâm đã dại ra, chóp tai ửng hồng đã lan tràn đến toàn thân, giống như tôm bị luộc chín.
Giọng nói của cô run rẩy, ngập ngừng nói: “Hệ thống... Vậy tôi, tôi đây có phải trả lời không?”
Hệ thống nói: "Chắc chắn phải trả lời, còn phải phù hợp với thiết lập của nguyên chủ.”
Giang Tử Khâm lướt lên xem lịch sử nói chuyện, cuộc đối thoại giữa nguyên chủ và bạn trai quả thực làm cho cô không có cách nào tiếp tục xem tiếp, đầu ngón tay cầm điện thoại di động đỏ bừng run rẩy.
Quá rõ ràng...
Cô chắc chắn không thể viết ra những lời như vậy.
Hệ thống nói: "Nếu như cô không trả lời, anh ta sẽ trực tiếp tới tìm cô, đến lúc đó sẽ càng phiền phức hơn."
"Nhân tiện" Hệ thống còn làm cho cô hết cách phản kháng, “Nguyên chủ còn quen rất nhiều người như anh ta, phần lớn đều là người mẫu nam, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với bọn họ."
Giang Tử Khâm hoàn toàn xấu hổ đỏ chín mặt, cô run rẩy gõ một đoạn văn dài, dường như người đối diện màn hình không phải bạn trai cô mà là mãnh thú hung ác nhất.
[Em không sao, hai ngày nay phát sốt, không kịp nhìn thấy tin nhắn, thật xin lỗi.]
Giang Tử Khâm nói chuyện rất đúng quy củ.
Hệ thống nhìn cô thật sự không nói được mấy lời tán tỉnh, đành phải nói: "Nếu như cảm thấy khó quá thì tôi có thể cung cấp [Từ điển một trăm cách làm nũng với bạn trai] giúp cô giải quyết vấn đề nan giải này."
Giang Tử Khâm quả thực sắp xấu hổ tới phát điên rồi, sau lưng ra một tầng mồ hôi mỏng manh, dán ở trên quần áo, mơ hồ lộ ra da thịt trắng mịn chói mắt.
“Không, không cần…”
Đối phương trả lời rất nhanh: [Em không sao chứ?]
[Mấy ngày nay không trả lời tin nhắn của anh cũng sắp làm anh sốt ruột muốn chết.]
Giang Tử Khâm nghiêm mặt, nghiêm túc đánh chữ, [Cơn sốt đã hạ rồi, không cần lo lắng.]
Người đàn ông đối diện im lặng một lát: [Sao em nói chuyện kỳ lạ thế.]
Trong lòng Giang Tử Khâm cả kinh, cho rằng mình bị đối phương nhìn thấu, luống cuống tay chân nói:
[Gần đây quá mệt mỏi.]
Nguyên chủ ghi chú cho hắn ta là "Người mẫu nam số 14, mặt đẹp trai dáng người tốt", khi Giang Tử Khâm nhìn thấy ghi chú này cũng có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Chẳng lẽ nói... trước hắn ta còn có 13 người đàn ông khác?
Giang Tử Khâm ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
[Vậy sao.]
[Vậy mấy ngày nay em có nhớ anh không?]
Lông mi dày đặc của Giang Tử Khâm run rẩy không ngừng, môi rất cong, môi dưới cũng sắp bị cô cắn rách.
[Nhớ...]
Người đàn ông đối diện trả lời: [Anh cũng rất nhớ em, chỗ nào cũng nhớ…]
Lời nói của hắn ta mập mờ không rõ.
[Khâm Khâm, tại sao em không gọi anh là chồng?]
[Anh muốn nghe giọng nói của em.]
Giang Tử Khâm thiếu chút nữa ném điện thoại di động ra ngoài—