Quyển 1 - Chương 12

Sau khi Giang Tử Khâm lên lầu, trên hành lang lại không có một bóng người.

Tất cả đều im ắng, chỉ có tiếng bước chân của cô không ngừng quanh quẩn.

Trên vách tường treo một bức tranh sơn dầu, màu sắc nổi bật, dưới ánh đèn mờ nhạt càng hút mắt hơn, giống như từng bóng ma vặn vẹo dị dạng.

Càng đi về phía trước, nhiệt độ hình như bắt đầu dần dần giảm xuống, phía sau có một luồng gió mát thổi ở sau gáy cô, âm u ẩm ướt.

Thật kỳ lạ...

Giang Tử Khâm thả chậm bước chân, có cảm giác sợ hãi rợn người.

Tuy buổi đấu giá đã kết thúc, nhưng trên lầu không thể yên tĩnh như vậy, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

Hành lang dường như không bao giờ đi đến cuối.

Giang Tử Khâm nhảy dựng trong lòng, cô xoay người muốn trở về, phía sau lại không biết đã xuất hiện một cửa sắt đen kịt từ khi nào, chặn đường đi của cô!

“Á!”

Giang Tử Khâm hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, trên hành lang làm sao có thể có một cánh cửa?!

Cô rất sợ thế giới linh dị, động cũng không dám động, thân thể cứng ngắc dựa vào tường, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra được.

Trong bóng tối, có thứ gì đó đang cười.

Sắc nhọn, chói tai.

Cái, cái gì vậy...

Sự lạnh lẽo làm cho người ta hít thở không thông bao lấy cô, cảm xúc sợ hãi truyền từ lòng bàn chân lan tràn đến toàn thân.

[Tử Khâm, đổi trà thanh tỉnh!]

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Giang Tử Khâm, nhưng dường như cô không nghe thấy.

Giang Tử Khâm đã bị dọa sợ, cô dựa vào tường chậm rãi trượt chân trên mặt đất, tay ôm đầu gối, cuộn mình thành một cục nhỏ, giống như động vật nhỏ không có cảm giác an toàn.

Bàn tay trắng nõn lún vào trong làn váy, bắp chân lộ ra hơn phân nửa, đèn đuốc chập chờn, nhìn kỹ còn có thể thấy đuôi mắt Giang Tử Khâm phiếm hồng, hai tròng mắt ướŧ áŧ.

Một bàn tay nắm lấy mắt cá chân tinh tế của cô.

Lạnh thấu xương như băng!

“Không, đừng tới đây…”

Trong mắt Giang Tử Khâm tràn đầy sợ hãi, trước mắt không nhìn thấy bất cứ thứ gì, trên mắt cá chân đã có cảm giác bị người ta nắm chặt.

[Bắt được cô rồi.]

Trong bóng tối, giọng nói thô tục khó nghe như vang lên từ bên tai, hơi thở lạnh như băng giống như động vật máu lạnh, từng tấc từng tấc liếʍ láp da thịt mẫn cảm sau tai cô.

Ánh đèn tắt trong phút chốc, trước mắt Giang Tử Khâm là một màu đen kịt đưa tay không thấy năm ngón, vách tường bắt đầu vặn vẹo gấp lại.

Cô giãy không thoát khỏi bàn tay quỷ lạnh thấu xương như băng trên mắt cá chân kia, tóc mai đã sớm bị mồ hôi làm ướt, ướt sũng dán ở trên gương mặt tái nhợt, đuôi mắt khép lại ửng đỏ, giống như đồ sứ tinh xảo dễ vỡ.