Quyển 1 - Chương 11

Giang Tử Khâm ngây người, thế giới này thật sự có “Thần” tồn tại?

Lâu Vọng chống cằm, đôi mắt đen sắc bén trầm xuống, "Là vật thí nghiệm.”

Giang Tử Khâm nói: "Đó là cái gì?”

"Năm ngoái tôi nhìn thấy có vật thí nghiệm tương tự ở Giang Nam, cũng có thể hỗ trợ thực hiện nguyện vọng, nhưng năng lực có hạn chế nhất định, chỉ có thể thực hiện một số thứ rất nhỏ bé không đáng kể."

Giang Tử Khâm nghe rất chăm chú, ánh mắt xinh đẹp hơi buông xuống.

Lâu Vọng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại của cô, cặp mắt hạnh kia nhìn anh ta không chớp một cái, giống như học sinh chăm chú nghe giảng lúc đi học, ngoan đến mức đáng yêu.

“Ví dụ như em khát, có nguyện vọng lấy ly nước từ phòng khác tới, có thể thực hiện loại nguyện vọng như xuyên qua không gian này.”

Giang Tử Khâm gật gật đầu, "Tưởng Thần ở trên đài đấu giá cũng giống với vật thí nghiệm anh nhìn thấy ở Giang Nam sao?”

Lâu Vọng trầm ngâm một lát, lắc đầu, "Không giống, nếu như so sánh cẩn thận, năng lực của Tưởng Thần trên phòng đấu giá này mạnh hơn so với vật tôi nhìn thấy, năng lực cầu nguyện hẳn là cũng cao hơn.”

“Loại vật thí nghiệm này có sinh mệnh cực kỳ ngắn ngủi, hơn nữa sau mỗi một nguyện vọng sẽ có hao tổn cực lớn đối với thân thể, không có ngoại lệ.”

“Con này đại khái cũng chỉ là khi ước nguyện hao tổn ít sinh mệnh hơn, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ chết.”

Giang Tử Khâm nắm chặt ly thủy tinh, bề ngoài Tưởng Thần rất giống trẻ sơ sinh của nhân loại, lại bị khâu và bổ sung rất nhiều thứ không thuộc về nó, vừa quái dị lại quỷ dị.

Rốt cuộc là ai đã tạo ra nó?

*

Hàng hóa cuối cùng đã được bán với giá mười ngàn vạn.

Buổi đấu giá cũng chính thức kết thúc.

Nhân viên công tác lục tục dẫn người rời đi.

Giang Tử Khâm đứng lên, Lâu Vọng nói: "Phải đi rồi sao?”

Thiếu nữ gật gật đầu, một thân váy đỏ đặc biệt diễm lệ tinh xảo.

Lâu Vọng nhướng mày: "Tôi tiễn em?”

Giang Tử Khâm cười uyển chuyển từ chối, "Không cần, tôi muốn lên lầu xem một chút.”

Trên lầu phòng đấu giá, Giang Minh đã chuẩn bị phòng cho cô, Quý Yến Lễ cũng tạm thời được an trí ở trên lầu tĩnh dưỡng, cô muốn lên xem thương thế của Quý Yến Lễ thế nào.

Lâu Vọng thấy thái độ kiên quyết của cô cũng không miễn cưỡng, anh ta nói: "Nếu như em uống thuốc này có hiệu quả thì liên lạc với tôi.”

Giang Tử Khâm đáp một tiếng "Được", má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, ngọt ngào xinh đẹp.

Cô có chút không yên lòng, chào hỏi qua loa xong lập tức xoay người rời đi.

“Lâu thiếu, ngài đối xử với cô ấy tốt như vậy làm gì? Cô ấy còn nhắm vào một người đàn ông trước mặt ngài…”

Trợ lý có chút phẫn uất, thiếu gia nhà cậu ta ưu tú như vậy, mà Giang Tử Khâm ngoại trừ một khuôn mặt ra làm gì còn điểm nào xứng với anh ta, trợ lý ai oán nhìn lên lầu.

“Cô ấy rất thú vị.”

Lâu Vọng bưng một ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, trong đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy ý cười.

“Có thể đưa tới…”

Trợ lý sửng sốt, không nghe rõ nửa câu sau của Lâu Vọng, cậu ta hỏi lại: "Cái gì vậy?”

Lâu Vọng không trả lời, anh ta nhìn bóng lưng Giang Tử Khâm, nhẹ giọng nói:

“Rất mong chờ lần sau gặp mặt.”