Hạ Kỳ Như bị Khởi Phong kìm chân nên không dám phát huy hết thực lực, rất sợ bản thân đi sai sẽ khiến quỹ đạo cuộc sống của hắn bị ảnh hưởng. Vì thế dạo gần đây cô mới cực kỳ an tĩnh, một lòng bồi dưỡng cậu ta, để cậu ta trở nên mạnh mẽ hơn, có như thế sau này cậu mới có thể đủ sức trải qua tai kiếp được.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Khởi Phong không biết vì sao vẫn bị huyết tộc cắn, đến khi cô phát hiện ra cậu ta đã bị chuyển hoá rồi. Hơn nữa vì chưa từng trải qua cảm giác làm đồ ăn của người khác nên không có sự kháng cự với máu người, vừa nhìn thấy cô liền lao đến căn cô không buông. Hạ Kỳ Như giật mình vội vã đẩy hắn ra nhưng đã muộn.
Chết tiệt!
Hạ Kỳ Như không nhịn được chửi thề một câu.
Không phải cô keo kiệt mấy giọt máu với hắn mà cả người cô trên dưới đều ẩn chứa sức mạnh nghịch thiên, máu của cô càng không ngoại lệ. Đối với người bình thường chỉ cần một giọt cũng có thể khiến họ vì không đủ sức chịu đựng mà bạo phát chết không toàn thây.
Mà thằng nhóc này hiện tại vẫn là người thường, thân thể vì chịu không được nguồn sức mạnh to lớn này mà da thịt bắt đầu nứt ra. Hạ Kỳ Như vội đặt tay lên trán cậu, lặng lẽ giúp cậu điều tiết nguồn sức mạnh trong người. Mãi một lúc sau sắc mặt của Khởi Phong mới dần bình thường trở lại.
Phù.
Hạ Kỳ Như không màng hình tượng mà ngồi bệt lên sàn nhà, mấy sợi tóc mai vì mồ hôi mà dính bết lên trán khiến cô trông khá nhếch nhác, nhưng cô không buồn để ý cũng không có đủ hơi sức để để ý.
Cô chỉ biết Khởi Phong trở thành huyết tộc rồi.
Lịch sử không chỉ bị lặp lại mà tốc độ lặp lại càng ngày càng nhanh.
Nếu đã như vậy cô cũng không cần kiêng nể gì nữa.
Tiểu Hắc, cùng ta đi một chuyến.
"..." Đi đâu vậy?
"Làm huyết tộc vương."
Cho bọn họ nhảy nhót lâu như vậy là vì không muốn đẩy nhanh tốc độ tự hủy của thế giới này. Nhưng giờ cô không quản nhiều như vậy nữa. Đây là do thiên đạo và mấy người này ép cô.
...
Hạ Kỳ Như chỉ dùng đúng sáu tháng để chinh phục đế chế huyết tộc, trở thành người lãnh đạo đầu tiên trong lịch sử huyết tộc. Sau khi giành được quyền lực, cô cũng không can thiệp vào bất cứ chuyện gì. Trước như thế nào, sau vẫn tiếp tục như vậy, nhưng lần này chẳng còn ai dám đòi đánh đòi gϊếŧ cô nữa.
Quả nhiên, thời đại nào cũng vậy, nắm đấm đứa nào mạnh đứa đấy quyết.
Điều duy nhất khiến cô đau đầu chính là Khởi Phong cứ ngủ mãi không chịu tỉnh.
Thời gian đầu cơ thể hắn còn xuất hiện các đốm đen như người chết, một số cơ quan nội tạng cũng có dấu hiệu thối rữa, cô phải tốn rất nhiều công sức mới nhặt về cho hắn được một cái mạng.
Đây đều là hậu quả của việc uống máu cô gây ra. Nếu vượt qua được, hắn sẽ có những năng lực người bình thường không có, cũng có thể sống đến hàng nghìn năm tuổi. Còn nếu không...
Hạ Kỳ Như không nghĩ tiếp, cô chỉ nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt với vẻ nghiền ngẫm sâu xa.
Lúc này thân thể hắn đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nhưng hắn lại không có nhịp tim lẫn nhiệt độ cơ thể, khiến cô nhất thời không thể xác định được rốt cuộc cậu ta còn sống hay đã chết. Chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
...
Một năm sau.
Lúc Khởi Phong tỉnh lại là vào nửa đêm.
Hắn có chút mơ hồ nhìn hoàn cảnh xung quanh. Mặc dù không gian tối đen như mực nhưng ánh mắt của hắn lại sáng rõ lạ thường, tầm nhìn không chỉ bao quát trong ngôi nhà mà còn có thể phóng ra xa hàng trăm mét. Mà điều này chỉ có ở huyết tộc cấp cao, những người bị huyết tộc cấp thấp cắn căn bản không thể chuyển hoá được. Dù có chuyển hoá thành công thì tỉ lệ chuyển hoá cũng rất thấp, gần như là một nghìn người bị cắn mới có một người chuyển hoá thành công. Mà khéo làm sao hắn lại là một trên một nghìn người đó.
Khởi Phong không hề vui mừng tìm được đường sống trong chỗ chết.
Hắn chưa quên huyết tộc là những kẻ đã khởi xướng kế hoạch gϊếŧ chết Hạ Kỳ Như, hắn càng không quên bản thân vì lên cơn đói mà cắn vào cổ cô đâu.
Khởi Phong vì mặc cảm tội lỗi, lại vì không thấy Hạ Kỳ Như đâu mà cho rằng cô đã bỏ rơi mình nên lập tức bỏ đi. Cũng bởi vì quá bối rối mà hắn không hề phát hiện nơi ở hiện tại của mình đã được chuyển sang chỗ khác từ lâu. Hậu quả là lúc Hạ Kỳ Như đi vào phòng kiểm tra thì người đã chạy mất dạng rồi.
"!!!"
Bình tĩnh.
Có lẽ cậu ta chỉ đang loanh quanh ở đâu thôi. Biết đâu lát nữa lại quay lại thì sao.
Với niềm tin vững chắc, Hạ Kỳ Như đã kiên nhẫn ngồi ở trong phòng đợi suốt một ngày. Kết quả đợi đến bình minh mà vẫn không thấy tung tích của thằng nhóc đó đâu. Lúc này này một người hầu cũng đi vào báo cáo.
"Vương, có người nói đã nhìn thấy ngài Khởi Phong, có điều họ không biết đó là người của cô nên đã không giữ lại."
"..." Giỏi lắm!!!
...
Eric vừa từ bên ngoài vào liền thấy bầu không khí có chút áp bức ngột ngạt, hắn tò mò dừng lại hỏi một người hầu.
"Có chuyện gì vậy? Cung điện xảy ra chuyện gì sao?"
Tính tình Eric vốn hoà ái dễ gần nên người hầu gặp hắn cũng to gan hơn, nhanh chóng báo cáo tình hình.
"Vật cưng của Nữ vương chạy mất rồi, hiện ngài ấy đang cực kỳ tức giận. Nếu công tước muốn gặp ngài ấy thì nên để khi khác vẫn hơn."
"Vật cưng? Khởi Phong, cậu ta tỉnh lại rồi sao?"
Hôn mê suốt một năm, hắn ta còn tưởng người này sẽ không thể tỉnh lại được nữa chứ.
"Vâng. Có điều cậu ấy chạy mất rồi."
Điều đáng lo ngại là bây giờ Khởi Phong đã chuyển hoá thành huyết tộc cấp cao. Trong người còn có máu của Hạ Kỳ Như nên sức mạnh được nhân lên gấp nhiều lần, cho dù là huyết tộc cấp SSS cũng chưa chắc bắt kịp tốc độ của hắn.
"Tôi biết rồi."
Eric nói xong liền quay người đi ra ngoài, dù sao mấy chuyện này bình thường cô cũng không quản. Lúc này Khởi Phong chạy mất, cô càng không thèm quản.
Bởi vì Khởi Phong trốn quá kỹ lại chạy nhanh nên Hạ Kỳ Như luôn bắt hụt hắn. Thời gian vì thế lại thấm thoắt trôi qua thêm mười năm nữa.
Dưới thời cai trị của Hạ Kỳ Như, huyết tộc và con người chung sống rất hoà bình. Con người cũng có quyền bình đẳng, huyết tộc sẽ không thể ép buộc uống máu nếu bọn họ không cho phép. Tuy ban đầu gây ra sự phản đối khá lớn từ bên huyết tộc, nhưng vì vũ lực không bằng cô nên đành ngậm ngùi nghe theo, sau cũng dần quen với quy định này.
Sau chuyện này, cô được con người tôn lên làm thần thánh, là người đã cứu rỗi cuộc đời bọn họ nên ca tụng cô khắp nơi. Cho nên Khởi Phong vừa trở về liền nghe thấy tiếng mọi người bàn tán về những chuyện tốt đẹp cô đã làm, và cả chuyện cô sắp sửa kết hôn với công tước Eric của huyết tộc.
Cô sắp kết hôn sao? Còn là kết hôn với huyết tộc?
Khởi Phong cảm thấy với mối quan hệ của hai người họ, nếu thật sự kết hôn cũng không có gì phải ngạc nhiên cả.
Lại nói Hạ Kỳ Như đã ngừng cho người tìm kiếm hắn từ một năm trước, cũng thu hồi lại thông báo tìm người và hình ảnh của hắn ở bên ngoài. Sau đó tin tức về hắn ít dần, cuối cùng biến mất hẳn. Cô có lẽ đã không còn kiên nhẫn với hắn nữa.
Lúc đó không phải hắn không muốn về gặp cô mà hắn không thể trở về được.
Thời gian đầu mới tỉnh lại hắn cực kỳ thèm máu người, nhưng hắn lại không uống được máu của bất cứ ai nên bị cơn đói hành hạ suốt một thời gian dài. Đồng thời trong tâm trí hắn luôn xuất hiện một giọng nói thôi thúc hắn gϊếŧ người, chỉ khi gϊếŧ người cảm giác khó chịu trong người hắn mới có thể giảm bớt. Khởi Phong dù chịu đựng sự dày vò của nó suốt nhiều năm vẫn không chịu khuất phục, bởi vì hắn không muốn bản thân bị tha hoá, hắn sợ cô sẽ ghét bỏ mình.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cũng đã chấp nhận mối quan hệ giữa cô và Eric, nhưng khi nghe tin cô sắp kết hôn, hắn vẫn cảm thấy thất vọng, còn cos cảm giác những cố gắng của mình trong suốt thời gian qua giống như một trò hề. Cô vốn không thật sự quan tâm đến hắn như hắn tưởng. Sự yêu thích của cô với hắn vì vậy cũng sẽ không thể kéo dài vĩnh viễn, nhất là khi cô đã là nữ vương của huyết tộc, muốn kiểu người nào mà chẳng được. Việc gì cô phải nhớ mãi một người không quên, còn là cái người gây ra hết phiền phức này đến phiền phức khác cho cô nữa.