Chương 232: Học sinh cá biệt (19)

Cuộc chiến của hai người quả thật rất khốc liệt.

Hơn nửa thành phố đều đã bị bọn hó phá hủy đến không còn hình dạng ban đầu. Lúc này Hạ Kỳ Như giả cũng dần rơi vào thế hạ phong, cô ta nhìn lưỡi kiếm trước mặt, trong lòng có chút không cam tâm.

"Hạ Kỳ Như, tôi chính là phần thần thức còn sót lại cuối cùng của Khởi Phong. Cô thật sự muốn gϊếŧ chết tôi, muốn xoá đi vết tích cuối cùng của Khởi Phong ở trên đời này sao?"

Hạ Kỳ Như mặt không cảm xúc nhìn cô ta, tay vẫn không ngừng gia tăng lực khiến lưỡi kiếm cắt sâu vào da thịt của người trước mặt, khiến cô ta vì đau đớn mà hét lên chói tai. Vào lúc này không gian của Hạ Kỳ Như chợt có biến động khiến cô đột ngột dừng lại động tác.

Cô nhớ Nguyên Khôi từng vì nhìn thấy thứ gì đó ở trong không gian mà thay đổi quyết định, chấp nhận hy sinh tính mạng của mình vì Đức Tuấn. Lúc này Hạ Kỳ Như giả gặp nạn, không gian liền có biến động. Lẽ nào cô ta cũng có mối liên kết gì đó với không gian này sao? Hoặc là không gian này có liên quan đến Khởi Phong?

Hạ Kỳ Như vì không đoán được nguyên nhân của sự thay đổi này nên không dám có hành động khinh suất.

Cô sợ bản thân có thể bỏ qua cơ hội cuối cùng để cứu Khởi Phong.

Bây giờ chỉ cần là việc liên quan đến anh cô đều không dám đánh cược.

Hạ Kỳ Như giả bắt được tia do dự trong mắt cô liền chớp lấy cơ hội để tấn công. Cô ta lợi dụng khoảng cách gần giữa hai người mà giơ tay lên, muốn tay không chọc thủng ngực cô. Tuy Hạ Kỳ Như phản ứng nhanh lập tức né sang một bên, nhưng bả vai vẫn bị cô ta cào trúng, máu tươi lập tức trào ra thấm ướt một mảng áo trên vai và ngực cô.

"Tiểu chủ nhân cẩn thận!"

Tiểu Hắc thấy Hai Kỳ Như giả muốn bồi thêm một chưởng nữa liền lao ra cản cô ta lại. Hạ Kỳ Như giả thấy Tiểu Hắc lao ra liền lập tức lùi ra sau phòng thủ. Tiểu Hắc thấy vậy liền tranh thủ kéo tiểu chủ nhân ra khỏi nơi này, cố gắng để cô cách xa đồ giả mạo kia càng xa càng tốt, nhưng vào lúc nó bay về chỗ tiểu chủ nhân, Hạ Kỳ Như giả đột nhiên lao đến chỗ nó, cô ta không chút do dự bắt lấy tua vải đang bay lơ lửng trên không trung mà tàn nhẫn xé làm hai nửa.

Roạt.

Tiếng vải rách vang lên trong không gian khiến hô hấp của Hạ Kỳ Như ngưng trệ trong giây lát. Trong mắt người khác, bọn họ chỉ thấy một tua vải bị xé làm đôi, nhưng trong mắt cô, cô lại thấy thân thể của một thiếu niên bị cắt làm hai nửa. Vẻ mặt ẩn sau lớp áo choàng tràn đầy kinh ngạc lẫn bàng hoàng vì không tin bản thân có thể bị gϊếŧ chết dễ dàng như vậy. Đến một lời trăng trối cũng không có, cứ thế tan biến trong không gian u tối.

Cánh tay vẫn đang dừng lại tại chỗ Tiểu Hắc vừa tan biến ban nãy của Hạ Kỳ Như khựng lại. Cổ họng cũng cảm nhận được vị tanh nồng của máu tươi, dù đã cố gắng nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà phun ra ngoài.

Tiểu Hắc là cô dùng máu của mình để nuôi dưỡng, nó sớm đã trở thành một phần thân thể của cô. Lúc nó bị xé làm đôi, cô cũng có cảm giác tương tự, thậm chí còn đau đớn hơn nó nhiều lần. Lúc này cô không chỉ tổn thương thể xác mà linh hồn cũng bị tổn thương nghiêm trọng.

Nhưng Hạ Kỳ Như lại giống như không cảm nhận được những nỗi đau kia.



Tiểu Hắc đã đi theo cô nhiều năm như vậy, vậy mà cuối cùng cô lại không thể bảo vệ được nó, vẫn để nó bị người khác gϊếŧ chết.

Đến cuối cùng, ai cô cũng không bảo vệ được.

Quả nhiên cửa ải cuối cùng luôn là cửa khó qua nhất.

Cho dù là cô với kỹ năng cùng sức mạnh đầy mình cũng không ngoại lệ.

"Xé rách rồi, ta vậy mà có thể xé rách nó. Quả nhiên hắn không lừa ta mà."

Hạ Kỳ Như giả nhìn hai tay mình cười sung sướиɠ.

Nếu là cô ta của một ngày trước, cô ta tuyệt đối không thể tay không xé được Tiểu Hắc, nhưng sau khi hấp thu sức mạnh của những người trên thần giới kia thì mọi chuyện lại đơn giản hơn rất nhiều.

Đúng vậy, lực lượng của mấy người vừa bị gϊếŧ trên thần giới kia đã được Hạ Kỳ Như giả hấp thụ toàn bộ. Vì vậy cô mới có thể miễn cưỡng đánh một trận với Hạ Kỳ Như, còn có thể xé rách Tiểu Hắc. Điều mà ngày xưa có mơ cô ta cũng không nghĩ tới.

Tiểu Hắc là linh thức của một thế giới, chỉ cần thế giới đó còn nó sẽ không chết được, chỉ là tái sinh lại một lần nữa mà thôi. Việc cô ta cần làm hiện tại là xử lý Hạ Kỳ Như rồi nhanh chóng trở về thế giới thứ ba đón linh thức đời thứ hai của thế giới đó ra đời, chính thức thay thế Hạ Kỳ Như trở thành chủ nhân mới của nơi đó.

Hạ Kỳ Như giả chỉ nghĩ đến thôi liền không kìm được mà cười lớn. Cô ta cảm thấy Hạ Kỳ Như sớm muộn gì cũng chết nên cũng không có ý giấu diếm cô nữa.

"Hạ Kỳ Như, không phải cô vẫn hay tìm kiếm những kẻ đã can dự vào cái chết của mình năm xưa sao? Dù sao cô cũng sắp chết rồi nên tôi cũng không ngại nói cho cô biết, những người mà cô đã gϊếŧ kia ý, bọn họ chỉ là những kẻ chỉ biết nghe theo lệnh người khác làm việc mà thôi. Người thật sự đứng sau chỉ đạo bọn họ chính là Ngôn Cẩn. Hạ Kỳ Như, cô không ngờ tới đâu đúng không, haha!"

Ngôn Cẩn là một linh hồn Hạ Kỳ Như nhặt được ở bên ngoài khi đi theo Khởi Phong du ngoạn qua khắp thế giới, là người mà cô chưa từng nghi ngờ ông ta lấy một lần.

Nếu hôm nay Hạ Kỳ Như giả không nói, cô quả thật không nghĩ đến ông ta lại là người đứng sau chỉ đạo tất cả mọi chuyện.

Hạ Kỳ Như giả thấy vẻ mặt bất ngờ lẫn bàng hoàng của cô liền tiếp tục khıêυ khí©h cô.

"Bất ngờ lắm phải không? Nhưng quá muộn rồi."

Hạ Kỳ Như không đáp lời cô ta, có vẻ như việc Tiểu Hắc chết đi khiến tinh thần cô sụp đổ, không còn ý chí chiến đấu nữa. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo của cô lại nói cho cô ta biết cô không cam tâm, cô không muốn thừa nhận bản thân từ trước đến nay vẫn chưa từng thoát khỏi sự khống chế của những người kia, không muốn thừa nhận bản thân từ đầu đến cuối đều chỉ là một quân cờ mặc họ lợi dụng. Điều này khiến Hạ Kỳ Như giả càng cảm thấy đắc ý, cô ta còn muốn nói nhiều hơn nữa, nhưng trước mặt đột nhiên mở ra một vòng xoáy màu đen, một người đàn ông từ trong vòng xoáy đi ra, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ta.

"Mau xử lý dứt điểm đi, đừng để cô ta có cơ hội trở mình."



Hạ Kỳ Như giả nghe vậy liền bĩu môi.

"Sợ gì chứ, bây giờ tôi chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp nát cô ta rồi."

Hạ Kỳ Như đang nằm bất động dưới đất đột nhiên nghiêng đầu nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện kia, giọng nói khô khốc.

"Vì sao lại phản bội ta?"

Ngôn Cẩn cũng chính là người đàn ông kia nghe thấy giọng nói của cô liền cúi đầu xuống điềm nhiên nói.

"Tôi không phản bội cô, cô vốn không nên tồn tại ở thế giới này. Tôi chỉ tuân theo quy luật của thiên đạo mà thôi."

Ông ta nói đến đây liền ngồi xổm xuống, ghé sát tai cô nói nhỏ, chỉ đủ để hai người nghe thấy.

"Chỉ cần cô chết đi, tôi sẽ có được năng lực trường sinh bất tử của cô, thay cô sử dụng tốt món quà mà thiên đạo ban cho mình. Cô nói xem món quà hấp dẫn như vậy ai mà không muốn chứ, đúng không?"

Hạ Kỳ Như vừa bất lực vừa tức giận nói.

"Ngôn Cẩn, uổng công ta tin ngươi như vậy."

Đáp lại cô là giọng nói có chút xem thường của Ngôn Cẩn.

"Đó là do cô ngu thôi. Ai bảo cô đến cả người mình nhặt về có thân phận gì cũng không biết chứ."

Ngôn Cẩn được sinh ra trong thời kỳ hỗn độn, vốn là một thượng thần cao quý được người người kính trọng, nhưng vì thân phận con hoang của hắn mà hắn bị người của thần giới ghét bỏ, cuối cùng trong lúc độ kiếp còn bị người ta tính kế mà trở thành đoạ tiên, bị thiên đế tước đi thần vị rồi đuổi khỏi thần giới. Trong lúc hắn cho rằng bản thân chỉ có thể sống như vậy mãi mãi, không ngờ lại bị Hạ Kỳ Như hiểu nhầm là một linh hồn lang thang mà đưa về thế giới thứ ba. Nơi mà hắn dù có cố gắng thế nào cũng không thể tới được.

Ngôn Cẩn lúc này đã thành đoạ tiên, môi trường ở thế giới thứ ba rất thích hợp để hắn tu luyện, vì thế hắn cứ ngoan ngoãn ở đó trông coi thế giới thư ba giúp cô. Ban đầu chỉ muốn tìm một thế giới để an ổn dừng chân, nhưng càng về sau tham vọng hắn càng lớn. Thế là hắn bắt đầu xuống tay với hai người Hạ Kỳ Như và Khởi Phong, nhất là đối với Khởi Phong. Con người anh quá nguy hiểm, ngay từ lần đầu gặp mặt đã nghi ngờ hắn khiến hắn rất vất vả mới che được mắt anh, để rồi sau này vì muốn trả thù Khởi Phong vì dám cản đường mình mà mạo danh thân phận của anh là Cảnh Thiên ở thần giới để hại chết Hạ Kỳ Như, khiến cô hiểu lầm người gϊếŧ mình là Khởi Phong, mà chính anh cũng tự nhận mình là người gϊếŧ cô do ký ức không đầy đủ.

Ngôn Cẩn thực ra cũng giống Khởi Phong, hắn không chỉ có một mà là rất nhiều thân phận ở thần giới, có vai chỉ là một tiểu tiên tép riu không người chú ý, nhưng có vai lại là thượng thần người người kính trọng. Mấy người còn sót lại trong vụ việc năm xưa ở thần giới cũng là do hắn gϊếŧ vì muốn che giấu thân phận của bản thân, sợ nếu để cô biết bản thân sẽ không còn cơ hội trở mình. Nhưng lúc này hắn cảm thấy những chuyện đó đều không cần thiết nữa, hắn đã đạt được những thứ mình mong muốn rồi.

Chỉ cần gϊếŧ được Hạ Kỳ Như nữa là kế hoạch của hắn sẽ hoàn toàn thành công.