Ánh mắt Triệu Trạch tối sầm lại, nhanh chóng quay người ấn cậu vào tường, lưỡi dao để trụ cổ, lạnh lùng cảnh cáo: "Dám nói lung tung, chỉ có đường chết, hiểu chưa?"
Hướng Hàn buồn nôn đến sắp chảy cả nước mắt, không ngừng nức nở tỏ vẻ đã hiểu. Sau khi được buông ra, cậu lập tức nôn khan một trận, sau đó thở hổn hển.
Triệu Trạch nhíu mày, nhắc nhở: "Trả lời."
Hướng Hàn rất muốn nhờ hệ thống giúp mình đánh hắn một trận nhưng nghĩ đến thiết lập nhân vật của Tống Hàn, cuối cùng vẫn thôi, nhịn không được nói: "Không có gì, các ngươi lui xuống đi."
Sau khi thái giám rời đi, Hướng Hàn lập tức run giọng nói: "Ngươi, ngươi đến gϊếŧ ta sao? Trẫm biết mà, Triệu gia các ngươi sẽ không tha cho ta. Hoàng huynh nói không sai, phụ chính đại thần không có một ai là thứ tốt, các ngươi đều muốn soán ngôi, đều muốn gϊếŧ trẫm. Trẫm thật hối hận vì đã không nghe lời hoàng huynh, sớm ban thánh chỉ xử tử đám nghịch tặc Triệu gia các ngươi..."
Cậu lúc thì "Trẫm", lúc thì "Ta", nói lộn xộn, nước mắt do nôn khan cũng chảy ra khỏi hốc mắt, trông có vẻ như bị dọa sợ.
Nguyên thân mới vừa thân chính chưa đến nửa năm, cũng chỉ mới mười sáu tuổi, cộng thêm việc vẫn luôn sống trong sợ hãi với ba vị phụ chính đại thần, ăn không ngon, ngủ không yên, lại gầy yếu, lúc này "Khóc" đến mắt đỏ hoe, trông đáng thương vô cùng.
Triệu Trạch nhất thời im lặng, hắn vốn đến để ép tiểu hoàng đế viết chiếu thư. Thống lĩnh cấm quân trấn thủ Trường An là học trò của phụ thân hắn, chỉ cần có thể cứu phụ thân ra khỏi thiên lao, rời khỏi Trường An không thành vấn đề.
Từ xưa đến nay, phụ chính đại thần chưa từng có kết cục tốt đẹp, sau khi tiểu hoàng đế thân chính, muốn trừ khử phụ thân của hắn cũng là chuyện bình thường. Ban đầu, phụ thân hắn đã định dâng sớ từ quan, để tiểu hoàng đế tin tưởng, thậm chí còn giả bệnh một trận. Nhưng không ngờ, tiểu hoàng đế căn bản không định để bọn họ sống sót rời đi.
Trước khi đến, Triệu Trạch vẫn luôn cho rằng tiểu hoàng đế cố tình ngụy tạo chứng cứ, vu oan cho phụ thân hắn. Nhưng nghe đối phương "Khóc lóc kể lể", hắn đột nhiên phát hiện mọi chuyện hình như không như hắn nghĩ.
Tiểu hoàng đế thật sự cho rằng phụ thân hắn muốn tạo phản, muốn gϊếŧ vua, mà Lương Vương (phế thái tử) cứu hắn ra khỏi thiên lao, khuyên hắn rời khỏi Trường An, rồi lại mưu đồ cũng tham gia vào.
Triệu Trạch không phải không nghi ngờ tiểu hoàng đế giả vờ nhưng hắn quan sát một lúc, phát hiện trong mắt tiểu hoàng đế chứa đầy nước mắt nhưng ánh mắt lại không hề né tránh, thật sự không giống như đang nói dối.
Lương Vương hai năm trước mới được giải trừ cấm túc, ngày thường chỉ ở trong phủ thưởng hoa đùa chim, không hỏi chuyện triều chính. Nhưng lúc này nghĩ lại, có lẽ hắn và phụ thân đều bị người này tính kế cả rồi. Một vị nhàn tản vương gia, vậy mà lại có năng lực cứu hắn ra khỏi thiên lao sao?
"Đừng khóc nữa." Triệu Trạch thu hồi dao găm, hơi nhíu mày, hỏi: "Là Lương Vương nói cho ngươi biết, phụ thân ta muốn tạo phản sao?"
Ai khóc? Hướng Hàn bị nghẹn một chút, sau đó giả vờ kinh sợ nói: "Ngươi tên cẩu tặc này, chẳng lẽ ngay cả hoàng huynh cũng không định buông tha sao?"