Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta

Chương 82

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi bị một con dao găm toàn thân đen ngòm, lạnh như băng để ngang cổ, Hướng Hàn ngây người.

Đã nói giờ Tý cơ mà? Mới có giờ Tuất thôi mà, chẳng lẽ cậu xem nhầm cốt truyện?

Trên thực tế, Triệu Trạch vẫn luôn canh giữ ở gần đó, trong cốt truyện gốc chọn giờ Tý đến, là vì thị vệ vừa lúc đó đổi ca, hơn nữa cũng mệt mỏi nhất, không dễ bị phát hiện. Nhưng sau khi Hướng Hàn cho lui hết thị vệ...

Triệu Trạch đột nhiên xuất hiện ở phía sau, lúc này khoảng cách với cậu cực gần, cậu thậm chí có thể cảm nhận được hơi lạnh trên người đối phương.

Dựa theo tính cách nhát gan sợ phiền phức, ỷ mạnh hϊếp yếu của nguyên chủ, lúc này hẳn là phải hoảng sợ, kêu to.

Hướng Hàn định diễn một chút nhưng cậu vừa há miệng, còn chưa kịp kêu thì nhận ra con dao lại tiến gần thêm một chút, cổ cũng hơi đau.

Hướng Hàn lập tức ngậm miệng, giả vờ rụt rè một chút.

"Ra ngoài." Cuối cùng Triệu Trạch cũng lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng.

Hướng Hàn im lặng, một lát sau, giả vờ run rẩy nói: "Trẫm, trẫm không mặc quần áo."

Triệu Trạch rõ ràng có chút không kiên nhẫn, trực tiếp ra tay lôi cậu ra, sau đó nhanh chóng lấy một chiếc áo choàng ngoài đưa cho cậu. Hướng Hàn ngơ ngác cầm lấy quần áo, còn chưa kịp phản ứng thì lại bị dao để trụ cổ, nhất thời tức đến mặt đỏ bừng.

Vừa ra khỏi bồn tắm hơi lạnh, cậu run rẩy khoác áo choàng lên người, lúc này mới có thời gian nhìn Triệu Trạch.

Đối phương vừa mới ra khỏi ngục, mặc quần áo thái giám, trên mặt có chỗ xanh chỗ tím, khóe miệng còn hơi sưng, dính máu, không nhìn ra được dung mạo thật sự. Đôi mắt lại có chút đen nhánh, nhìn có vẻ rất sâu thẳm, có chút giống đám Lục Trạch.

Hướng Hàn có chút cảm xúc phức tạp, không biết là thất vọng hay may mắn.

Triệu Trạch đại khái không biết mình lúc này trông như thế nào, thấy Hướng Hàn dùng ánh mắt liếc nhìn mình, sắc mặt còn đỏ lên, trong nháy mắt nghĩ đến lời đồn thích nam sắc của đối phương, trong lòng không khỏi có chút khinh thường.

Người mà hắn và phụ thân vẫn luôn trung thành, vậy mà lại là một tên hôn quân, vô năng lại hoang đường như vậy.

"Đi." Hắn dùng dao để trụ Hướng Hàn, ép cậu đi khỏi nơi này, đi về phía bàn.

Hướng Hàn đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, giả vờ kinh ngạc nói: "Là ngươi?"

Triệu Trạch hơi nhíu mày, liền nghe đối phương nghiến răng nghiến lợi nói: "Loạn thần tặc tử, dám khinh nhờn uy hϊếp trẫm? Ngươi trốn khỏi thiên lao bằng cách nào?"

Nói xong lại lớn tiếng kêu: "Người đâu... ưm ưʍ."

Chữ "Người" còn chưa kêu xong, miệng đã bị đối phương bịt lại. Tay Triệu Trạch quấn vải bố, toàn là mùi gỉ sắt, mùi mồ hôi, mùi thuốc thảo dược, chứng sợ bẩn ở thế giới trước của Hướng Hàn vẫn còn, nhất thời buồn nôn vô cùng.

Tiểu thái giám nghe thấy động tĩnh, rất nhanh đã đứng ngoài cửa hỏi: "Bệ hạ?"
« Chương TrướcChương Tiếp »