Hướng Hàn vừa xem xong tấu chương thì có tiểu thái giám ở ngoài điện run rẩy bẩm báo: "Bệ hạ, các văn võ đại thần triều đang quỳ trước đài ở ngoài Điện Tử Thần, khẩn cầu, khẩn cầu..."
Hướng Hàn thở dài não nề: "Đây là muốn ép vua thoái vị rồi."
Tiểu thái giám "Phịch!" một tiếng quỳ xuống ngoài điện, sợ đến mức không dám hé răng.
Theo cốt truyện gốc, lúc này Tống Hàn tức giận với các đại thần không nhẹ, càng cảm thấy triều đình đều là người của nhà họ Triệu. Không còn ba ngọn núi lớn đè đầu, cậu ta muốn làm gì thì làm, trực tiếp hạ chỉ đánh một trận roi vào những kẻ cầm đầu. Vài đại thần kia cũng là hạng tính tình cương liệt, sau khi bị đánh thì gào lên một tiếng "hôn quân", trực tiếp đâm đầu vào cột, máu bắn tung tóe tại chỗ.
Tống Hàn tàn nhẫn muốn gϊếŧ chết Triệu Bỉnh Chương, chỉ còn thiếu một bước nữa, sao có thể nới lỏng? Thế là các đại thần quỳ thì quỳ, chết thì chết, cuối cùng vẫn không thay đổi được kết quả.
Sau khi xử tử Triệu Bỉnh Chương, Tống Hàn phát hiện thiên hạ vẫn là thiên hạ đó, triều đình vẫn là triều đình đó. Mặc dù chết vài đại thần nhưng không sao cả, cứ đề bạt vài người khác lên thay thế là được, chẳng ai làm gì được cậu ta.
Cậu ta cuối cùng cũng nếm được mùi vị của quyền lực, hiểu được câu "Trẫm chính là thiên hạ", từ đó chạy như điên trên con đường hôn quân không thể quay đầu. Ai phản đối cậu ta, cậu ta sẽ đàn áp người đó. Ai nói lời không vừa tai, cậu ta sẽ đề bạt người nói lời dễ nghe lên.
Đợi đến khi Triệu Trạch dẫn binh từ biên quan gϊếŧ thẳng đến Trường An, Tống Hàn mới đột nhiên phát hiện, bên cạnh cậu ta lúc này toàn là người nịnh nọt do Tống Dục sắp xếp, không có một người nào có thể dùng được.
Sau khi Tống Hàn bị phế, Tống Dục dưới sự thỉnh cầu nhiều lần của các đại thần đã "Miễn cưỡng" đăng cơ. Ngồi vững trên hoàng vị, việc đầu tiên hắn làm chính là gϊếŧ chết phế đế Tống Hàn, sau đó lấy cớ báo thù cho phế đế, lại xử lý luôn cả Triệu Trạch.
Triệu Trạch đến chết mới biết, năm đó nhà họ Triệu bị diệt, cũng là do Tống Dục phái người ở bên cạnh Tống Hàn xúi giục. Nếu không, với mức độ sợ hãi của Tống Hàn đối với ba vị phụ chính đại thần, sao cậu ta dám tùy tiện ra tay?
Cốt truyện này đặt lên người Tống Dục thì quả thực là hình mẫu thái tử bị phế nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng thành công lật ngược tình thế. Nhưng đặt lên người mình, sao lại khổ sở đến thế này?
Hướng Hàn lăn qua lộn lại trên long sàng, thở dài thườn thượt.
Nhiệm vụ lần này là giúp Triệu Trạch nhận rõ Tống Dục, trung thành với minh quân, trở thành một danh thần đời sau. Tiên đế chỉ có hai người con trai, trong đó một người còn là của lão Vương nhà bên, muốn tìm cho Triệu Trạch một minh quân, vậy thì chỉ có thể là cậu.
Nhưng nếu cậu không đoán sai thì bây giờ Triệu Trạch hẳn đã được người của Tống Dục cứu ra, đang định đêm nay đến ám sát... ừm, hẳn là ép cậu thu hồi thánh chỉ, cứu Triệu Bỉnh Chương và những người khác.
Nhưng trong cốt truyện gốc, Triệu Trạch vừa vào tẩm điện đã bị phát hiện, vì trong ngục đã bị hành hình, sau khi đấu với thị vệ một trận thì chỉ có thể chật vật rời đi. Còn Tống Hàn thì sợ đến mức trốn xuống gầm giường, hai người từ đầu đến cuối thậm chí còn chưa từng gặp mặt.
Hệ thống thấy cậu thở dài than ngắn, nghiêm túc đề nghị: "Vừa khéo các đại thần đang quỳ ở ngoài, không bằng cứ thuận theo bậc thang mà xuống đi."
"Uy tín của trẫm còn đâu?" Hướng Hàn não nề nói.
Hệ thống: "Ờ, vậy phải làm sao đây?" Thánh chỉ đã hạ, nếu không hối hận, chẳng lẽ thật sự chém đầu Triệu Bỉnh Chương?