Chương 8: Bạn trai cũ tốt thí của nam phụ (8)

Nhưng mà bây giờ Hướng Hàn cũng không biết người trước mặt chính là Lục Trạch, thấy anh ta biết mình đánh Triệu Hàn Đông, vẻ mặt cậu chợt trở nên hoảng loạn: "Anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu."

Thoáng chốc trong đầu cậu chợt lóe vô số ý nghĩ: Tên này muốn làm gì? Có phải là người của Triệu Hàn Đông hay không? Biết đến chuyện này mà lại không báo cảnh sát, là định uy hϊếp dọa dẫm hay là muốn bắt cậu để khoe công lao đây...

Lục Trạch thấy cậu hoảng loạn, không chịu thừa nhận thì càng nhận định là cậu cố ý. Cố ý mờ ám với Triệu Hàn Đông, cố ý để cho mình hiểu lầm, cố ý chia tay...

Nhưng tại sao cậu phải làm như vậy? Bỗng nhiên Lục Trạch lại nhớ tới, khi vừa từ khu biệt thự chuyển tới phòng thuê nhỏ hẹp này, Hướng Hàn từng tiếc hận nói: "Nếu chuyện của chúng ta không bị phát hiện, bây giờ anh còn cậu cả nhà họ Lục, ở biệt thự, lái xe thể thao đó."

Khi đó, anh cho rằng Hướng Hàn không tiếp nhận được chênh lệch, còn có chút không vui. Bây giờ nhớ lại, lại có suy nghĩ hoàn toàn khác nhau: Lẽ nào, Hướng Hàn nghĩ chỉ khi chia tay, anh sẽ có thể trở lại nhà họ Lục?

Thật là khờ, ánh mắt Lục Trạch phức tạp. Thật ra cái nhà kia đã không muốn tha cho anh từ lâu, chuyện đồng tính luyến ái chỉ là cái cớ. Dù bọn họ có chia tay, người đàn bà kia cũng sẽ không để anh trở về. Huống hồ anh cũng không muốn trở lại.

Không thể không nói, khả năng suy diễn của Lục Trạch đã đột phá chân trời. Hướng Hàn còn đang căng thẳng ở kia, hệ thống lại offline đúng lúc này.

Sau đó, cũng không biết do căng thẳng quá độ hay có chuyện gì xảy ra, Hướng Hàn đột nhiên cảm thấy dạ dày quặn đau, sắc mặt chợt tái nhợt, chảy mồ hôi ròng ròng.

"Làm sao vậy?" Lục Trạch biến sắc, vội nghiêng người cậu ấn vào bờ vai hỏi.

Hướng Hàn liên tục lắc đầu, liều mạng gọi hệ thống. Lúc này vẻ mặt cậu thống khổ, chỉ cảm thấy đau đến sắp chết rồi.

Lục Trạch còn căng thẳng hơn, liên tục hỏi: "Làm sao vậy? Đau chỗ nào? Cứ đi bệnh viện trước đã..."

Hướng Hàn lắc đầu mạnh thêm, mới vừa nói ra chữ "Không" đã lập tức phun một búng máu, còn kèm theo sợi mì, da ớt.

"Ai nha, sao lại hộc máu chứ?" Người đàn ông trung niên bên cạnh cả kinh nói, người qua đường nhao nhao tụ tới, mồm năm miệng mười cho ý kiến, dò hỏi có muốn trợ giúp hay không.

Ánh mắt Lục Trạch căng thẳng, ôm ngang Hướng Hàn lên. Hướng Hàn không rõ vì sao, cho rằng anh ta tới bắt mình, còn liều mạng giãy dụa.

"Đừng nhúc nhích." Lục Trạch ôm có hơi khó khăn.

Rốt cuộc lúc này hệ thống cũng online: "Hướng tiên sinh, sao ngài lại thành ra cái dạng này rồi?"

"Mau mau, tên này muốn bắt cóc tao, có thể là do Triệu Hàn Đông phái tới." Hướng Hàn vội vàng kêu cứu.

Hệ thống: "... Hướng tiên sinh, anh ta là Lục Trạch."

"Hở?" Lúc này Hướng Hàn cứng đờ, bất động.

Thấy cuối cùng cậu cũng yên tĩnh lại, Lục Trạch thở phào nhẹ nhõm, nói với người bên cạnh: "Phiền anh hỗ trợ gọi xe cứu thương."

Nói xong cũng ôm người vội rời đi, Hướng Hàn yếu ớt nói: "Tôi mua vé xe, sắp xuất phát rồi, rất đắt..."

Lục Trạch giận dữ: "Mạng quan trọng hơn hay tiền quan trọng hơn?”

Bên trong phòng bệnh, Hướng Hàn suy yếu nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Hệ thống líu lo không nghỉ trong đầu: "Hướng tiên sinh, tôi chỉ rời đi một lát, làm sao ngài lại dằn vặt mình thành như vậy? Chẳng lẽ là mì ăn liền có vấn đề sao? Nhưng theo phân tích, một ít thuốc khử trùng cũng không thể dẫn đến loại hậu quả này nha..."

Bác sĩ đứng ở bên cạnh lạnh mặt răn dạy: "Cậu không biết mình có bệnh loét dạ dày mãn tính hả? Không dưỡng cho tốt, đang bụng rỗng lại uống rượu vào, còn ăn thức ăn cay, không muốn sống nữa chăng? Bệnh này rất nghiêm trọng, có thể dẫn đến ung thư..."

Lục Trạch đứng ở một bên, nghe thế ánh mắt trầm trầm.

Hệ thống thì lại thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra vấn đề chủ yếu là ở nguyên chủ."

Hướng Hàn oan ức: "Mọi người không kiểm tra tình trạng thân thể nguyên chủ sao?"

Dù sao nguyên chủ chỉ là vật hi sinh, chuyện mắc loại bệnh nhỏ như đau dạ dày, sẽ không được viết trong tư liệu.

Hệ thống vô cùng hổ thẹn: "Xin lỗi Hướng tiên sinh, trước đây không cân nhắc đến điểm này, tôi sẽ xin quyền hạn với Dean... Tiên sinh."

"Ừ." Hướng Hàn đang khó chịu, cũng không nghe ra ý bên trong lời nói.

Một bên khác, bị Hướng Hàn liên lụy, Lục Trạch cũng đã trúng mắt lạnh của bác sĩ. Hướng Hàn có hơi chột dạ, chờ bác sĩ đi rồi, lập tức làm bộ đang ngủ.

Trong mắt Lục Trạch, thanh niên gầy yếu nằm ở trên giường bệnh, cái cằm nhọn vùi ở trong đệm chăn, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt yếu đuối lại bất lực. Anh chậm rãi đi tới bên giường, trong mắt loé ra vẻ phức tạp.

Lục Trạch đã xem qua vé tàu Hướng Hàn mua, nơi đến là một tỉnh thành nhỏ ở phía nam xa xôi, đi xe buýt thì cũng mất ít nhất 15 tiếng đồng hồ.

Cậu nghĩ vì đắc tội Triệu Hàn Đông, cho nên mới phải rời đi sao. Thật khờ, không nỡ ngồi cả vé cao tốc. Vì tiết kiệm tiền, chỉ ăn một gói mì mấy đồng, không biết nó không tốt cho dạ dày sao?

Có lẽ cậu cả Lục mới bị đuổi ra khỏi hào môn không biết, cháo hoa quán ven đường nấu, giá cả bát cháo nhỏ cũng sấp sỉ mì ăn liền, hơn nữa còn tốt cho dạ dày. Còn việc không mua vé cao tốc, đó là do hệ thống, nó không thu thập toàn bộ tư liệu, chỉ tìm được vé tàu đường dài. Tuy rằng ở trong hiện thực Hướng Hàn cũng rất tiết kiệm, nhưng việc này thật sự không liên quan đến tiết kiệm tiền.