Hướng Hàn vừa vào nhà ga, cả người đều lên tinh thần.
"Cái mùi này..." Cậu hít sâu một hơi, cảm khái nói: "Thơm quá! Tiểu Cửu, mày quả nhiên không gạt tao."
Hệ thống hơi hoảng loạn: "Căn cứ vào tư liệu đã thu thập, mùi vị ở nhà ga cũng không quá dễ ngửi mới phải."
"Không, không." Hướng Hàn không đồng ý, lắc đầu liên tục nói: "Rất thơm, rất dễ ngửi."
Cậu dùng lực ngửi một cái, theo mùi mà tìm được chỗ phát ra.
Bên ngoài siêu thị có mấy người đàn ông trung niên mặc quần áo sẫm màu đang ngồi xổm dựa vào tường, trong tay bưng hộp giấy tỏa hơi nghi ngút, cúi đầu ăn vù vù, bên cạnh là những cái hòm và túi da rắn.
Mùi thơm truyền đến từ những hộp giấy đó, Hướng Hàn ở bên cạnh nhìn mà nuốt nước miếng, rốt cuộc không nhịn được tiến lên dò hỏi: "Ông anh cho tui hỏi, mọi người đang ăn cái gì vậy?"
Một người trong số đó ngẩng đầu lên, liếc nhìn cách ăn mặc của cậu thì buông lời chế giễu: "Chắc nhà cậu nhiều tiền lắm nhỉ, không nhận ra cả mì ăn liền, xùy!"
Mì ăn liền? Thoạt nhìn rất không giống đồ ở liên bang.
Hướng Hàn ấn ấn dạ dày, nuốt một ngụm nướt bọt tiết ra trong miệng, lại hỏi: "Vậy... Xin hỏi có thể mua được nó ở đâu?"
"Siêu thị bên kia." Tiếng người trung niên ậm ờ, vừa ăn vừa trả lời.
Hướng Hàn cảm kích: "Cảm ơn ông anh nhiều nghen."
Nói xong cậu lập tức đi đến siêu thị, hệ thống bất đắc dĩ: "Đó là mì ăn liền, liên bang cũng có, Hướng tiên sinh chưa từng ăn ư?"
"Ăn rồi, nhưng hoàn toàn khác nhau, mì liên bang bán không thơm như vậy." Sau khi Hướng Hàn tìm tới giá để hàng, nhất thời trố mắt: "Nhiều loại như vậy?"
Xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng cậu chọn vị thịt bò cay, bởi vì bao bì giống với người đàn ông trung niên đó đang ăn, chắc chắc không sai được.
Khi xếp hàng trả tiền cậu có hơi thấp thỏm, không nhịn được hỏi hệ thống: "Tiểu Cửu, mày nói liệu nó có đắt hay không? Tao nhớ ở liên bang, một gói phải hơn 200 tinh tệ."
Mà một tháng cậu tiêu phí nhiều lắm là hai ngàn, trong này còn bao gồm tiền thuê nhà.
Các loại thực vật ở Liên bang rất khan hiếm, cái thích hợp làm thành đồ ăn thì càng thiếu, đồ ăn đắt giá như mì ăn liền chỉ vào ngày lễ hoặc sinh nhật cậu mới cam lòng mua một gói, bình thường chỉ uống dịch dinh dưỡng.
Hệ thống rất bất đắc dĩ: "Hướng tiên sinh, nguyên liệu làm mì ăn liền ở chỗ này khác với liên bang, cũng không có giá trị dinh dưỡng gì, rất rẻ."
"À, vậy tao an tâm rồi." Hướng Hàn gật gật đầu.
Chờ sau khi trả tiền xong, vẻ mặt cậu hốt hoảng, bước đi lơ mơ, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại: "Thật sự rất rẻ, Tiểu Cửu, nhất định sau này chúng ta phải mua nhiều một chút."
Hệ thống nhắc nhở: "Hướng tiên sinh, mì ăn liền ở chỗ này không nên ăn nhiều, không tốt cho sức khỏe."
Hướng Hàn hoàn toàn không nghe, lúc đổ nước hai mắt đã bắt đầu đăm đăm: "Khác thật,, quả nhiên rất khác, mì ăn liền ở liên bang đều là loại mỏng dính, mỏng đến độ thường thường bị khét."
Hệ thống: "..."
Sau khi đổ nước xong, cậu lại hít sâu một hơi, sau đó cả mặt thỏa mãn: "Còn chưa gia vị đã thơm vậy rồi."
"009, phân tích nguyên liệu thành phần dinh dưỡng của mì tí đi." Đại A bỗng nhiên xuất hiện.
"Vâng." Đột nhiên hệ thống trở nên đơ như máy móc.
Hướng Hàn không nghe thấy bọn họ nói gì, hí ha hí hửng bưng mì đi tới góc tường, chọc chọc người trung niên vừa nãy, lấy lòng nói: "Ông anh ơi, anh chừa cho tôi ít chỗ được không?"
Vẻ mặt người trung niên khó hiểu, hơi di chuyển sang bên cạnh hỏi: "Oắt con, cậu rời nhà trốn đi hay là trải nghiệm cuộc sống vậy?"
Hướng Hàn đang ăn ngấu nghiến, cái nĩa nhỏ trong tay vung vẩy lên xuống, vẻ mặt cảm động, nghe vậy ậm ờ nói: "À không ông anh, tôi đang đi trốn người."
"Ồ." Người đàn ông trung niên đáp một tiếng, sau đó hỏi: "Vậy người cậu trốn có phải là cậu ta không?"
Động tác của Hướng Hàn lập tức cứng đờ, nguyên miếng mì rớt xuống lại trong hộp, ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn về phía người chẳng biết đã đứng ở trước mặt từ lúc nào.
Ừm, chân dài, eo thon, vai rộng, nhan sắc cũng ok, chỉ là nhìn có hơi quen mắt.
"Ăn ngon không?" Lục Trạch chầm chậm mở miệng, giọng nói có phần du dương, không trầm thấp giống như ở quán bar.
Hừm, giọng nói cũng khá quen tai.
"Ngon lắm." Hướng Hàn dùng sức gật đầu, không keo kiệt chút nào mà ca ngợi, sau đó nhường ra ít chỗ, bưng hộp lên có lòng tốt hỏi: "Anh cũng thử một ít xem?"
Các đối tượng đã từng hẹn hò nói không sai, một số thời điểm, Hướng Hàn thực sự nhiệt tình thiện lương, là người tốt thích giúp đỡ mọi người... Chẳng cần đến chữ ‘thẻ’.
Liếc nhìn nước mì một màu vàng mỡ, Lục Trạch lập tức nhớ tới vừa nãy Hướng Hàn vừa ăn đến đến mồm đã ‘nhả’ xuống lại, sắc mặt tức khắc hơi thay đổi, thật sự hoài nghi Hướng Hàn đang cố ý làm anh buồn nôn.
Hướng Hàn thấy vẻ mặt anh ghét bỏ, lập tức thu lại hộp mì, thầm nghĩ: Không ăn thì thôi, ghét bỏ cái gì? Tôi còn không nỡ cho đây này.
Nghĩ xong, cậu tiếp tục vung vẩy cái nĩa nhỏ.