Sở dĩ Hướng Hàn nói như vậy là vì Triệu Hàn Đông hận nhất người khác nói Lục Trạch hơn anh ta, làm như vậy sẽ nhanh chóng khiến anh ta tức giận.
Quả nhiên, sau khi Triệu Hàn Đông nghe thấy câu này, cả người phát run, cả khuôn mặt đều vặn vẹo. Nhưng bởi vì miệng bị bịt kín nên chỉ biết phát ra một đợt tiếng "A A".
Lục Trạch chợt dừng bước chân, trong lòng dâng lên nghi hoặc.
Hướng Hàn đứng dậy, phủi phủi tay rồi hài lòng nói: "Lần này chỉ là một bài học nhỏ, sau này nhớ kỹ, bớt tìm Lục Trạch gây phiền phức lại nhá."
Hai mắt Triệu Hàn Đông trợn lên, giận dữ nhìn cậu, Hướng Hàn không thèm để ý, nhớ tới hình như vừa nãy hệ thống có nói gì đó, vội hỏi: "Tiểu Cửu, vừa nãy mày nói cái gì vậy?"
Hệ thống buồn bã nói: "Vừa nãy có người đi qua, ngay ở đầu hẻm."
"Cái gì?" Hướng Hàn vội vàng cảnh giác liếc mắt nhìn, thấy không có ai thì lại khẩn trương hơn, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Giờ thì thế nào? Đây là lần đầu tiên tao làm chuyện này đấy."
"Đã đi rồi." Hệ thống có hơi bất đắc dĩ, không nhịn được nói: "Mà không phải, Hướng tiên sinh lần đầu làm chuyện này mà sao lại trông thành thục như thế?"
"Thật ra tao cũng sợ lắm chứ." Hướng Hàn ngượng ngùng.
Hệ thống: "..." Ngài sẽ không cho rằng đây là đang khen ngài chứ?
"Đúng rồi, liệu người đó báo cảnh sát không?" Nghĩ đến khả năng này, Hướng Hàn lập tức khẩn trương.
"Không thể nào, chắc họ chỉ nghĩ hai người đang giao phối thôi." Hệ thống phân tích nói.
"Tiểu Cửu, mày thô tục thiệt." Hướng Hàn che che lỗ tai.
Hệ thống rất mờ mịt, nó làm sao? Nó chỉ nói một thuật ngữ mà thôi.
Để tránh chuyện không hay, Hướng Hàn quyết định nhanh chóng chuồn đi trước. Cho nên khi Lục Trạch quay lại, chỉ nhìn thấy Triệu Hàn Đông hai tay bị trói, một thân chật vật.
Sau khi rời đi, hệ thống lo lắng nói: "Hướng tiên sinh, Triệu Hàn Đông rất có thế lực ở đế đô, ngài cứ thế đánh anh ta, e rằng sẽ bị trả thù."
"Không sao, tao đã dùng ám chỉ tinh thần đe dọa thằng cha đó rồi." Hướng Hàn ôm bụng, nơi đó đang kêu ùng ục.
Chắc chắn là đói bụng! Cậu cực kì xác định, hai mắt bắt đầu nhìn ngắm cửa hàng và biển quảng cáo ven đường.
Hệ thống tiếp tục lo lắng: "Nhưng tinh thần lực của Hướng tiên sinh vẫn chưa tới cấp F, chỉ sợ hiệu quả không tốt."
Lúc này Hướng Hàn cảm thấy bị cắm một đao trong lòng, đổi thành bưng tim, run cầm cập nói: "Làm, làm sao mày biết?"
Hệ thống: "Không phải Hướng tiên sinh đã làm đối chiếu gen sao?"
Hướng Hàn lập tức giận lên: "Bệnh viện kia quá ác liệt, không biết bảo vệ việc tư cá nhân một chút nào, tao muốn kiện bọn họ."
"Ây..." Hệ thống giải thích: "Tinh Du có bối cảnh quân đội, có quyền hạn lấy tất cả tư liệu của ngài."
"Quân đội á?" Hướng Hàn lập tức héo rũ, nói đúng ra, quân đội có quyền hạn lấy tất cả tư liệu của mọi người, bao gồm cả ngài Tổng thống.
Sớm biết thế thì cậu sẽ không nghe theo lời của cha, đi làm cái gì mà xứng gen thành đôi. Đã mất tiền, việc riêng tư còn bị người ta biết. Phải biết rằng toàn bộ liên bang chỉ có 0. 01‰ người có tinh thần lực thấp hơn cấp F, bị mọi người trêu chọc vì vô dụng.
Nghĩ tới đây, cậu cảm thấy rất khổ sở, hơn nữa còn càng đói bụng.
Hệ thống thật lòng an ủi: "Hướng tiên sinh, kỳ thực chuyện này cũng không có gì to tát, tinh thần lực thấp chỉ nói nên việc không phù hợp điều khiển chiếm hạm, cơ giáp mà thôi. Vả lại dù ngài không được tới cấp F thì cũng cao hơn người Địa Cầu cổ nhiều."
"Đúng, Triệu Hàn Đông còn phế vật hơn cả tao." Hướng Hàn mất tập trung gật đầu, sau đó hỏi: "Trước đó không phải mày nói bên này có rất nhiều đồ ăn ngon sao? Chúng ta đi ăn ở chỗ nào?"
"... Nhà ga được không?" Hệ thống cẩn thận hỏi.
"Nhà ga?"
"Vâng, ngài đánh Triệu Hàn Đông, không cân nhắc đi đến nơi khác để trốn tránh à?" Hệ thống kiến nghị.
"Nơi đó có đồ ăn không?" Hướng Hàn khá là quan tâm cái này.
Hệ thống im lặng, nói: "Có."
Hướng Hàn lập tức quyết định: "Được rồi, vậy đến nhà ga thôi."