Chương 33: Bạn trai cũ tốt thí của nam phụ (33)

Mấy ngày nay Hướng Hàn cũng không quản ngày đêm hỗ trợ cho công ty, tuy rằng Tiền Tiểu Phong rất hi vọng cậu có thể đến ban kỹ thuật, nhưng cậu biết rõ khả năng của mình nên chỉ thành thật chọn ban thiết kế, thiết kế chiến hạm và cơ giáp.

Nói thế nào thì năm đó Hướng Hàn cũng một thanh niên có ý chí, cũng có giấc mộng được mặc quân trang, lái chiến hạm ngao du tinh hải. Đáng tiếc tinh thần lực quá yếu, cuối cùng lại dấn thân vào sự nghiệp văn học mạng. Tuy rằng như vậy, niềm đam mê quân sự của cậu vẫn không suy giảm, các loại chiến hạm, cơ giáp của liên bang, chỉ cần có thông tin quân bộ công bố, cậu đều rõ như lòng bàn tay. Đối với việc này, ngay cả Đại A và Tiểu B cũng không kiềm được kinh ngạc.

Với lại, ở phương diện thiết kế chiến tranh các vì sao này, cậu còn có cái ưu thế được ông trời ưu ái. Cái gì mà hắc động, lỗ sâu, cổng sao, chiến hạm, hằng tinh nổ tung vân vân, người khác đều chưa từng thấy, nhưng cậu đã từng nhìn qua rồi. Cộng thêm tư liệu hệ thống cung cấp, cũng không quá khó thiết kế.

"Trợ lý Hướng, một mình cậu gánh cả ban chúng ta đó." Người phụ trách ban thiết kế "tấm tắc" khen ngợi, chỉ thiếu điều cung phụng cậu như tiên.

Tiền Tiểu Phong ban kỹ thuật lại vô cùng phiền muộn với việc này, đi tìm Lục Trạch càu nhàu không chỉ một lần: "Tôi nói này, cậu có thể khuyên cậu ấy một chút không, đang yên đang lành là sinh viên tốt nghiệp hệ máy tính đại học A, không đi lập chương trình mà lại đi làm thiết kế, đây chẳng phải là không làm việc đàng hoàng sao?"

Lục Trạch vừa cúi đầu ký văn kiện vừa hỏi: "Ban kỹ thuật thiếu người à?"

"À cũng không có, nhưng để cao thủ lập trình đi làm bên thiết kế thì chẳng phải đang lãng phí nhân tài sao? Hay là cậu để cậu ấy đảm nhiệm cả vị trí bên ban kỹ thuật của tôi luôn đi?"

Lục Trạch trả lời thẳng một câu: "Không thiếu người thì đi ra."

Từ khi Hướng Hàn đến ban thiết kế, ngày nào trong đầu cậu cũng chỉ có chiếm hạm, cơ giáp, e rằng đã quên luôn chồng mình là ai rồi. Còn muốn sắp xếp cho cậu đến ban kỹ thuật? Nằm mơ đi.

Trong mắt Lục Trạch toát ra vẻ u ám, bắt đầu tính toán đêm nay nên ăn nón ngon gì, tiện thể lừa gạt Hướng Hàn lên giường ăn sạch sẽ.

Nửa năm sau đó, vụ án Triệu Vận Chi thuê kẻ gϊếŧ người được khai thẩm, cuối cùng tài xế bị xử chung thân, Triệu Vận Chi bị phán tử hình. Lúc tuyên bố kết quả, Triệu Vận Chi xụi lơ cả người, bị hai viên cảnh sát tòa án đưa đi khỏi bục bị cáo.

Từ đầu tới đuôi Lục Hoành Minh đều không lộ mặt, nghe đâu rằng vị minh tinh nhỏ ông ta bao nuôi kia đã mang thai, nhưng thai vị không ổn định, ông ta luôn phải ở bệnh viện để chăm sóc.

Khi ra khỏi tòa án, Lục Hải trợn to mắt trừng Lục Trạch một cái, sau đó lái xe đi đến bệnh viện.

Hướng Hàn bĩu môi, không vui nói: "Rõ ràng kẻ gϊếŧ người là mẹ của anh ta, anh ta còn có mặt mũi mà trừng anh, loại người gì đây chứ."

Lục Trạch ôm cậu rời đi, vừa đi vừa nói: "Đừng để ý đến anh ta, anh ta cũng không thể nhảy nhót được mấy ngày đâu."





Không bao lâu sau đó, Hướng Hàn lại nghe nói ngày hôm đấy Lục Hải vọt vào bệnh viện, dưới cơn giận dữ đẩy tiểu minh tinh kia một cái, kết quả là đẩy luôn người ta xuống thang lầu. Đứa con bị mất, người mẹ cũng bị thương không nhẹ. Lục Hoành Minh tức giận đến thiếu chút nữa bị trúng gió, tát thẳng Lục Hải một cái, cũng đuổi gã ra khỏi nhà họ Lục.





"Máu chó quá nhỉ?" Hướng Hàn cảm thán, không nhịn được hỏi Lục Trạch: "Có phải anh đã biết trước sẽ như vậy không?"





"Làm sao anh có thể biết trước được chứ?" Lục Trạch xoa xoa đầu cậu, trả lời qua loa.

Hướng Hàn ngây thơ tin thật, lúc này cậu hoàn toàn không ngờ tới, không lâu sau đó sẽ gặp được vị tiểu minh tinh kia cười nói với Lục Trạch, sau đó thoả mãn cầm thẻ ngân hàng rời đi.