Chương 31: Bạn trai cũ tốt thí của nam phụ (31)

Sự kiện virus bị truyền đi nhanh chóng, may mà vẫn chưa tạo thành ảnh hưởng quá lớn, vì lực lượng cảnh sát đã lập tức công bố kết quả điều tra, Thiên Thần bị oan.

"Husky" rất trượng nghĩa nói tốt giúp họ trên weibo, cuối cùng giảm ảnh hưởng xuống mức thấp nhất.

Chuyện của công ty chấm dứt, Hướng Hàn lại bắt đầu quan tâm việc nhà của Lục Trạch. Nguyên nhân là do chuyện Lục Hải vu hại Thiên Thần đã bị đưa ra ngoài ánh sáng, ân oán của hai mẹ con bọn họ và Lục Trạch cũng dần trồi lên mặt nước.

Hướng Hàn nhìn drama trên mạng, không nhịn được hỏi Lục Trạch: "Tai nạn giao thông của mẹ anh... Thật sự được mưu tính trước?"

"Chỉ là suy đoán thôi, cũng không có chứng cứ." Vẻ mặt Lục Trạch không tốt là mấy, một lát sau, lại cười khổ nói rằng: "Khi đó anh đang phải thi đại học, nếu có chuyện gì, mẹ cũng sẽ không nói cho anh."

"Em xin lỗi." Hướng Hàn đang muốn an ủi anh một chút, lại bị anh thình lình ôm vào trong ngực. Cậu hơi sửng sốt, sau đó duỗi tay trái không bị thương ra, nhẹ nhàng vòng lấy đối phương. Cậu có hơi mất mát, cảm thấy mình có làm cái gì cũng không giúp được.

Thật ra Lục Trạch chỉ khó chịu một chút thôi, dù sao đã giải quyết mầm họa của công ty, tâm trạng anh cũng coi như không tệ.

Về đến nhà, anh cố ý nấu một bàn thức ăn ngon. Chờ Hướng Hàn ăn uống no say, lại có ý xấu lừa gạt cậu đến phòng mình, nửa dụ nửa dỗ cậu ấy ấy một lần.

Đối với chuyện này, Hướng Hàn trước lạ sau quen. Ngoại trừ sau đó có u buồn một lúc, nhưng đã nhanh chóng chấp nhận hiện thực.

Ngày hôm sau, Hướng Hàn mượn cớ đau lưng không đi làm cùng Lục Trạch. Mà chờ sau khi Lục Trạch rời đi, cậu cũng lặng lẽ ra ngoài, âm thầm theo dõi Triệu Vận Chi.

Mấy ngày theo đuôi, rốt cuộc Hướng Hàn cũng tìm được cơ hội hạ ám chỉ tinh thần với Triệu Vận Chi, biết được bà chủ Lục thật sự bị sát hại. Sau khi lấy được manh mối, cậu nhanh chóng đến nhà tên tài xế đã gây chuyện, lợi dụng ám chỉ tinh thần, trải qua kha khá trắc trở, đã thành công lấy được ghi âm tên tài xế gây chuyện vơ vét tiền của Triệu Vận Chi.

Lúc Hướng Hàn nghe ghi âm, chẳng biết Lục Trạch đã đứng ở cửa từ lúc nào, nghe xong cuộc ghi âm đó thì bước nhanh đến gần cậu, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

"Cái này em lấy ở đâu ra?" Đối mặt với Hướng Hàn, anh cố gắng thả chậm từng câu chữ.

"À... Em nhờ người ta lấy được từ trong máy vi tính của Triệu Vận Chi." Hướng Hàn cẩn thận nói, nói xong lại như cảm thấy độ đáng tin không cao, lại bổ sung: "Đó là thầy của em, kỹ thuật của thầy ấy rất lợi hại."

Tầm mắt Lục Trạch nhìn cậu không rời, một lúc lâu sau, bỗng nhiên ôm chặt lấy cậu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em."

Hướng Hàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó gào lên đau đớn: "Cánh, cánh tay của em..."

Lục Trạch vội thả ra, thấy cậu không có việc gì mới thở phào, sau đó hỏi: "Thầy của em là ai? Kỹ thuật của em được học từ người đó sao?"

"Vâng, đúng vậy, nhưng em cũng không rõ rốt cuộc thầy ấy là ai nữa." Hướng Hàn căng da đầu thừa nhận.

Lục Trạch chợt rơi vào trầm tư, một lát sau mới nói: "Xem ra người thông báo để anh đi cứu em lần trước cũng là thầy ấy, chẳng trách hôm qua nhìn kỹ thuật của em, anh luôn cảm thấy có hơi quen thuộc."

"Ha, vậy sao? Ha ha..." Hướng Hàn càng chột dạ hơn.

Sau khi lấy được ghi âm, Lục Trạch nhanh chóng triển khai hành động.

Tài xế gây chuyện tên là Khổng Đức Xương, là dân cờ bạc lại nghiện rượu. Ngày gã ta đâm bà chủ Lục thì đã uống rất nhiều rượu, được phán là do lái xe khi say rượu. Khi đó hình phạt của việc say rượu lái xe không nặng, thêm vào đó là thái độ của Khổng Đức Xương khá tốt, tích cực nhận sai, cuối cùng chỉ phán mười năm tù. Sau khi vào trại giam, lại bởi biểu hiện tốt nên giảm nhẹ hình phạt xuống bốn năm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm đã có thể ra tù.

Mấy chuyện này Lục Trạch đã rõ ràng từ lâu, nhưng vì vị thế không bằng người, cũng không có chứng cứ nên chỉ đành nhẫn nại. Nhưng bây giờ thì khác, gã ta đừng hòng ra tù nữa, anh sẽ khiến đối phương ngồi trong đó mọt gông!

Chẳng mấy chốc, vụ án đâm xe của bà chủ Lục được thẩm tra xử lí thêm một lần. Lục Hải mới ra khỏi trại tạm giam lại biết mẹ mình bị đưa vào, lập tức nổi trận lôi đình.