Triệu Hàn Đông thấy Lục Trạch lại đây, ánh mắt lộ ra ý cười khıêυ khí©h, anh ta nói: "Ồ, chẳng phải là A Trạch đây sao? Mấy ngày không gặp mà khác biệt thật đấy, vừa rồi nhất thời tôi cũng không dám nhận người đâu đó. Sao nào, ngồi xuống uống vài ly không?"
"Không." Lục Trạch nhàn nhạt đáp lại, tầm mắt dừng lại ở trên người Hướng Hàn, không hề liếc mắt nhìn Triệu Hàn Đông một cái.
Đầu Hướng Hàn có hơi choáng váng, nỗ lực muốn nhìn rõ bộ dạng của Lục Trạch nhưng có làm sao cũng không thấy rõ.
Nhưng ở trong mắt Lục Trạch, cậu đang dùng ánh mắt mê ly lại khıêυ khí©h nhìn anh một cách khinh thường.
Dung mạo Hướng Hàn rất đẹp, thậm chí nét mặt còn khá là quyến rũ, Lục Trạch vẫn luôn biết điều này. Lúc trước khi đối phương thổ lộ, anh không nghĩ ngợi đã đồng ý, chưa chắc không có nguyên nhân ở phương diện này. Nhưng còn bấy giờ, dưới ánh đèn ám muội anh lại cảm thấy đối phương càng mê người hơn mấy phần so với trước, hình như cũng càng đẹp hơn.
Rõ ràng là đi quá giới hạn rồi bị tóm, mà vẫn không hoảng hốt bất loạn, còn bày ra thái độ thờ ơ như vậy, thật sự cho rằng anh sẽ mặc kệ tất cả mà tha thứ sao?
Ánh mắt Lục Trạch tối đi, trong mắt mịt mờ gió bão, hỏi: "Đây chính là lựa chọn của em?"
"Hử?" Hướng Hàn không nghe rõ, vô thức ngẩng đầu dò hỏi. Chỉ là tông giọng lười biếng của cậu lúc này trong ánh mắt của người khác lại thành khẽ nâng cằm khıêυ khí©h.
Đặc biệt là Triệu Hàn Đông, anh ta nghe vậy thì cẳng chân đều nhũn ra, mi mắt nhấc lên, khıêυ khí©h nhìn về phía Lục Trạch: "A Trạch, những chuyện như này đều phải xem trọng việc anh tôi tình nguyện. Tiểu Hàn cũng đã quyết định chia tay, cứ tiếp tục dây dưa thì sợ rằng sẽ không dễ nhìn đúng không?"
Lục Trạch lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi nhìn về phía Hướng Hàn đang dựa vào anh ta, ánh mắt trở nên kiên định, trầm giọng nói: "Được thôi, vậy thì như em mong muốn."
Nói xong anh quay người rời đi, để lại rất nhiều người đang xem náo nhiệt.
Lần này Hướng Hàn đã nghe rõ, vô cùng giật mình: "Tôi chưa làm gì cả mà? Cứ thế chia tay?"
Hệ thống: "..."
"Xem ra Đại A nói không sai, năng lực của cốt truyện thật sự mạnh mẽ, tôi chẳng cần làm gì mà cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ."
Đại A: "Đại A là ai?"
Hướng Hàn: "Chính là... ngài Dean tiên sinh gì đó..."
Đại A: "... Xem ra tạm thời không có cốt truyện quan trọng gì, cậu cứ tiếp tục nha, bọn tôi tan làm ăn cơm đây."
Hướng Hàn: "Ê khoan đã, tôi cũng chưa có ăn."
"Hướng tiên sinh, thân thể của ngài còn ở bên trong bình chất lỏng." Hệ thống có lòng tốt nhắc nhở, sau đó còn nói: "Đương nhiên ngài cũng có thể dùng thân thể hiện giờ để ăn cơm, Địa Cầu vào thời kì cổ xưa có rất nhiều đồ ăn ngon."
"Thật á?" Hướng Hàn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Triệu Hàn Đông thấy sau khi Lục Trạch rời đi, Hướng Hàn đã lập tức chẳng còn có tinh thần thì trong lòng hết sức bất mãn. Anh ta lập tức xoay đầu của cậu qua, dựa sát vào cậu rồi nói: "Cục cưng à, chúng ta chuyển sang nơi khác rồi tiếp tục, nha?"
Nha cái quần què gì? Cậu đây đang bận bàn về vấn đề ăn cơm không thấy sao? Hướng Hàn khẽ cau mày, trong lòng có hơi không vui.
Hướng Hàn vốn chẳng để ý đến những người như Triệu Hàn Đông làm gì, thậm chí còn có chút muốn đánh chết anh ta. Một tên cặn bã như vậy, cuối cùng lại có thể thành công tẩy trắng thượng vị trở thành công chính quy. Cũng không biết kịch bản gốc của thế giới này là do ai viết, mắt bị mù hết rồi. Nếu nó mà được đăng lên trang web nhỏ cậu gõ chữ thì đã bị độc giả mắng chết từ lâu rồi.
Tuy rằng rất muốn đập chết tên trước mặt này nhưng Hướng Hàn còn nhớ rõ mục đích mình xuyên đến đây. Lỡ như Triệu Hàn Đông chính là mục tiêu cần phải cứu vớt, cậu đập chết anh ta thì khác nào nhiệm vụ thất bại?
"Tiểu Cửu, mục tiêu cần cứu vớt lần này là ai?" Trước khi ra tay, Hướng Hàn quyết định dò hỏi trước một tí.
"Thưa Hướng tiên sinh, chính là Lục Trạch." Hệ thống trả lời.
"Ồ, vậy tao an tâm rồi." Hướng Hàn thở phào nhẹ nhõm, còn may không phải là kẻ cặn bã này. Không đúng, chờ chút, là Lục Trạch?
"Tiểu Cửu, làm sao mày không nói sớm? Vậy là hồi nãy tao đã đắc tội với anh ta rồi?" Hướng Hàn lo lắng.
"Chắc không tính đâu, lúc ngài còn chưa đến nguyên thân đã đắc tội với người ta rồi." Hệ thống nói.
Hướng Hàn càng đau tim hơn, cậu còn chưa làm gì mà đã đắc tội người ta rồi, còn cứu vớt gì nữa?
"Không sao đâu, yêu cầu của nhiệm vụ là giúp mục tiêu thu hoạch tình yêu, tránh khỏi việc yêu mà không được, sống cô độc đến cuối đời. Dù sao bây giờ ngài đã chia tay với mục tiêu, chi bằng tác hợp mục tiêu và vai chính thụ với nhau, như vậy ngài chỉ cần không đi hối lỗi muốn quay lại là xong, cơ bản cũng được tính là cứu vớt thành công." Hệ thống an ủi.
"Có lý có lý." Hướng Hàn liên tục tán thành, nhưng lại nhanh chóng phản đối: "Cũng không đúng, Triệu Hàn Đông vẫn còn là trở ngại."
Triệu Hàn Đông thấy cậu còn đang không tập trung, lòng càng thêm bất mãn, anh ta trực tiếp nắm cằm của cậu, cau mày nói: "Em đang nghĩ cái gì?”