Nguyên chủ cũng tên là Hướng Hàn, là một đứa trẻ xuất thân bần hàn khổ cực, dựa vào sự nỗ lực phấn đấu của bản thân mà thi đậu vào một ngôi trường danh tiếng. Sau đó trong một lần trường học mở tiệc giao lưu, thích một đàn anh cùng khoa hơn mình một năm - Lục Trạch.
Lục Trạch xuất thân cao quý, tổ tiên mấy đời đều làm quan, đến thế hệ ông nội thì trong nhà mới chuyển sang nghề kinh doanh, không chỉ có tiền có nhan sắc, hơn nữa học tập cũng tốt, thuộc về loại học bá cấp nam thần.
Lần đó ở trên tiệc sinh nhật của bạn cùng phòng, nguyên chủ uống say, trên đường trở về trường vừa vặn va vào Lục Trạch. Lúc đó ánh đèn hiu hắt, bóng đêm mơ hồ, rượu vào làm nguyên chủ thêm can đảm, lắp ba lắp bắp tỏ tình.
Khi ấy Lục Trạch ngẩn người, sau đó cân nhắc mấy giây, thế mà lại đồng ý. Đến tận khi hai người hẹn hò đã gần nửa tháng mà nguyên chủ vẫn không thể tin được đây là sự thật.
Nếu như bọn họ là vai chính, câu chuyện đến đây đã kết thúc được rồi. Nhưng tiếc thay, nguyên chủ chỉ là vật hy sinh trong câu chuyện này, còn là cái loại chê nghèo hám giàu, sau khi Lục Trạch trở nên nghèo túng, lập tức đã quay người thông đồng với một phú nhị đại khác. Đến khi Lục Trạch trở nên giàu có lần nữa thì lại muốn ăn năn hối lỗi quay đầu. Ngay cả Lục Trạch, anh ta cũng không phải vai chính mà chỉ là một nam phụ lưu luyến si mê vai thụ chính.
Sau khi nguyên chủ và Lục Trạch ở bên nhau, họ nhanh chóng quen được công chính quy của thế giới này Triệu Hàn Đông. Triệu Hàn Đông là bạn thân Lục Trạch, nhưng thực ra lại thấy ngứa mắt Lục Trạch. Khi biết hai người bọn họ đến với nhau, anh ta lập tức tiết lộ sự việc cho nhà họ Lục. Lục Trạch không muốn chia tay, bởi vậy bị đuổi ra khỏi nhà, quyết định tự chủ gây dựng sự nghiệp.
Nhưng dưới sự xúi giục của Triệu Hàn Đông, một người đã quá với cuộc sống sung túc giàu có như nguyên chủ không hề muốn sống chen chúc trong căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, ôn lại những ngày giật gấu vá vai. Mặc dù đã vì yêu đươngtình yêu nên cậu ta đã kiên trì được một quãng thời gian, nhưng khi bị Triệu Hàn Đông mê hoặc dụ dỗ, cuối cùng cậu ta vẫn lựa chọn chia tay Lục Trạch, nhảy vào vòng ôm ấp của Triệu Hàn Đông.
Mà nguyên chủ nào biết rằng, Triệu Hàn Đông vốn không thích cậu ta. Anh ta làm vậy chỉ vì chán ghét Lục Trạch khiến lòng anh ấy khó chịu mà thôi. Chờ Lục Trạch thích vai thụ chính Tôn Thư Á, nguyên chủ cũng sẽ không còn giá trị lợi dụng. Triệu Hàn Đông khoái trá dời mục tiêu, lập tức theo đuổi Tôn Thư Á, nguyên chủ bị vứt bỏ vô tình.
Tôn Thư Á khác với nguyên chủ, người cậu ta không ưa nhất chính là loại nhàn rỗi vô tích sự, nhị đại ỷ thế hϊếp người, từ trước đến giờ không coi ai ra gì như Triệu Hàn Đông. Mà Triệu Hàn Đông lại nhiệt tình hăng hái, dần dần thật sự thích cậu ta. Hai người chia chia hợp hợp nhiều lần, sau một phen ngược luyến tình thâm, cuối cùng lại có thể HE.
Nguyên chủ thì vì muốn quay lại không thành, nhiều lần hãm hại Tôn Thư Á, cuối cùng bị Triệu Hàn Đông dụ dỗ hút ma túy, bức điên tự sát.
Lúc Hướng Hàn xem xong tư liệu, nội tâm như bị giật điện. Dưới cái nhìn của cậu, Triệu Hàn Đông này thuần túy chính là một tên ngu xuẩn. Đại khái là từ nhỏ đến lớn bị Lục Trạch nghiền ép quá nhiều lần, tâm lý vặn vẹo nên luôn muốn đối nghịch Lục Trạch.
Mà đối nghịch thì đối nghịch đi, có thể đánh chính diện hay không hả? Lại cứ muốn ra tay từ người bên cạnh Lục Trạch, toàn là hành vi của tiểu nhân, chỗ nào giống vai chính công cơ chứ?
Thời gian Hướng Hàn xuyên đến không tốt, lúc này nguyên chủ đang ở trong quán bar uống đến mức mơ màng, bị Triệu Hàn Đông ôm hôn một cái, sau đó vừa vặn bị Lục Trạch bắt gặp. Không thể không nói, điều này thật sự quá trùng hợp.
Nguyên thân có lẽ uống hơi nhiều, lúc Hướng Hàn xuyên qua, chỉ cảm thấy đầu choáng váng một hồi, bên tai là từng tiếng reo hò.
Phát hiện có người đi tới chỗ mình, cậu mơ hồ đoán là Lục Trạch. Tuy rằng ngược sáng nên không thấy rõ mặt mũi của đối phương, nhưng cảm giác ngột ngạt áp bách là thật.
"Ờm... Giờ tôi nên có phản ứng gì đây?" Hướng Hàn thường ở lì trong nhà, không biết giao lưu với mọi người, thêm vào đó là vừa xuyên qua nên nhất thời có hơi luống cuống.
Hệ thống: "Theo nguyên cốt truyện thì hẳn là chia tay."
Đại A: "Thành tâm xám hối, cầu được tha thứ, rồi cùng gây dựng sự nghiệp, đi đến hạnh phúc."
Tiểu B: "Nhưng làm vậy thì đâu giống với nguyên cốt truyện? Hướng tiên sinh, ngài nên làm theo những gì mình thích đi thôi."
Hướng Hàn: "..."
Xem như cậu đã nhìn ra, đến thời khắc mấu chốt, ba tên này đều không thể dựa vào. Khi trong đầu là một mớ hỗn độn, cuối cùng Hướng Hàn quyết định dùng bất biến ứng vạn biến, trước tiên làm bộ bình tĩnh cái đã.