Thiên Thần là công ty nhỏ mới thành lập chưa tới một năm, không có danh tiếng gì, trò chơi tạo ra chỉ có thể miễn cưỡng hoàn nguyên vốn. Nếu vận may không tốt còn bị thua lỗ.
Vì để tiếng tăm được nổi trội, Lục Trạch mua bản quyền cải biên một bộ truyện online nổi tiếng thành trò chơi [Vạn Giới]. Hai tháng trước bộ phận trò chơi đã bắt đầu chạy thử, chỉ là Lục Trạch không thoả mãn, còn muốn chỉnh lại. Mà vấn đề là, công ty không có tiền, không trụ nổi nữa.
Lục Trạch có một anh trai cùng cha khác mẹ, tên là Lục Hải, là do bồ nhí của cha anh sinh ra. Sau khi mẹ Lục Trạch biết đến chuyện này, bị chọc tức, lúc tinh thần hoảng hốt, không cẩn thận xảy ra tai nạn giao thông. Bà Lục chết chưa tới nửa năm, cha Lục đã cưới bồ nhí Triệu Vận Chi về nhà, Lục Hải cũng đi về ‘nhận tổ quy tông’.
Sau khi mẹ con Lục Hải dùng trăm phương ngàn kế đuổi Lục Trạch ra khỏi nhà họ Lục thì vẫn không yên lòng, biết Lục Trạch thành lập công ty game, đang tạo một trò chơi tên là [Vạn Giới], cần vay ngân hàng gấp. Để đả kích Lục Trạch, Lục Hải mượn thế lực của tập đoàn Lục thị tiến hành tạo áp lực từ trong tối khiến Lục Trạch không vay được tiền.
Không vay được tiền, lần thay đổi cuối cùng bị ngâm nước nóng. Vì phối hợp với tuyên truyền điện ảnh của [Vạn Giới], Lục Trạch đành để cho trò chơi này vội ra mắt. Nhưng thị trường game bị đồng hóa nghiêm trọng, nếu một trò chơi không có gì đặc sắc và kỹ thuật bình thường, bị người khác phục chế rất dễ dàng.
[Vạn Giới] cũng y như thế, mới công khai thử nghiệm chưa được bao lâu thì cái gì mà [Phương Giới], [Truyền Thuyết Vạn Giới], [Tân vạn giới] cứ nổi lên như măng mọc sau mưa. Lục Trạch dành phần lớn tài chính cho trò chơi này, nhưng dưới sự trùng kích của đạo tặc, tài chính căn bản không thể hoàn về, ngay cả chi phí thiệt hại cũng không thể thu hồi, đại thương nguyên khí.
Sau đó anh chỉ có thể làm một vài trò chơi nhỏ, hoặc làm trung chuyển, gian nan duy trì công ty hoạt động, mãi đến tận một năm sau mới dần dần đi lên.
"Việc này thật sự sẽ đến sao?" Hướng Hàn có hơi đồng tình Lục Trạch.
Hệ thống chậm rì rì nói: "Không đến thì làm sao mục tiêu động tâm với vai chính thụ đây? Với lại, có bài học lần này, anh ta mới có thể làm việc thận trọng hơn, khiến Thiên Thần từng bước lớn mạnh."
"Cũng phải." Thì ra là có lý đó, nhưng Hướng Hàn vẫn có chút líu lưỡi.
Lại nói tiếp, trừ việc hẹp hòi, không cho cậu ăn đồ ăn lung tung ở ngoài ra thì Lục Trạch đối xử với cậu rất tốt. Phải trơ mắt nhìn đối phương xui xẻo, cậu thật sự có hơi phiền muộn.
Sau khi Lục Trạch xem xong tổng kết bản thử nghiệm, gật đầu nói: "Tạm thời cứ như vậy đã, chiều nay tôi sẽ đi gặp tác giả của [Vạn Giới], ngày mai lại đến ngân hàng, còn việc công khai bản thử nghiệm... cứ chờ thêm một chút đi."
"Vâng." Tôn Thư Á biết Lục Trạch còn muốn sửa chữa, cũng biết anh hoàn toàn không thể sửa được. Nhưng cậu ta không muốn giúp, bởi vì tất cả phải phát triển như kiếp trước thì cậu ta và Lục Trạch mới có khả năng.
Trở lại chỗ ngồi, tài liệu điều tra về Triệu Hàn Đông cũng đúng lúc được gửi đến hộp thư, sau khi Tôn Thư Á đọc sơ qua một lần, nhanh chóng tiêu hủy triệt để.
Gần đây Triệu Hàn Đông cũng không ổn là bao, ban đầu là bị Hướng Hàn đạp một cái, nơi nào đó lại thỉnh thoảng không đứng nổi, dưỡng ở bệnh viện mấy ngày. Sau khi khó khăn lắm mới khỏi, máy vi tính công ty lại gặp phải công kích ác ý, nhân viên không thể làm việc bình thường suốt cả một tuần, anh ta tức giận đến mức mắng to nhân viên kỹ thuật một trận, tự mình đi mời vài chuyên gia đến. Vì bị giày vò liên tục, anh ta sững sờ phát hiện đã quên việc trừng phạt Hướng Hàn.
Chuyện này cũng không xảy ra ở kiếp trước, ai sẽ rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà đi công kích công ty Triệu Hàn Đông? Tôn Thư Á nhanh chóng nghĩ tới Lục Trạch, với trình độ để ý Hướng Hàn bây giờ của anh, dạy Triệu Hàn Đông một bài học cũng coi như hợp tình hợp lý.
Kiếp trước Tôn Thư Á đã làm cộng sự mấy năm với Lục Trạch, biết rõ thủ đoạn công kích của anh. Thấy Triệu Hàn Đông còn chưa giải quyết vấn đề triệt để, trong lòng cậu ta lập tức có suy tính.
Hướng Hàn ngâm thời giờ ở WC, mắt thấy sắp đến giờ nghỉ làm, cậu mới chống cặp chân tê rần của mình đứng dậy, thầm nói với hệ thống: "Còn tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng có ngày tao bị trĩ."
Trở lại văn phòng, không thấy Tôn Thư Á, cậu vừa vui vẻ thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, vừa hỏi thăm Lục Trạch: "Nói chuyện thế nào rồi?"
Lục Trạch lắc lắc đầu, nói: "Không như ý muốn."
"Hả? Anh bất mãn với cậu ta?" Hướng Hàn rất kinh ngạc, không phải tư liệu nói lúc mục tiêu còn chưa thích vai chính thụ thì đã có hảo cảm với cậu ta hay sao?
Lục Trạch không trả lời, còn trầm tư một lát, bỗng nhiên nói: "Em quay trở lại đúng lúc lắm, đi gặp ‘Cẩu Trung Huskies’ với anh."
"Hả?" Đang nói chuyện về vai chính thụ mà, đi gặp chó làm gì? Tư duy mục tiêu cứ nhảy như vậy, cậu không bắt kịp đâu!
Lục Trạch tưởng cậu không hiểu, giải thích một câu: "Là tác giả của [Vạn Giới], ‘Cẩu trung Husky’ là bút danh của anh ta."
Hướng Hàn: "..." Nhưng chẳng phải bọn họ còn đang bàn luận về vai chính thụ sao?
Nói đến vai chính thụ, cậu lại nghĩ tới nhiệm vụ tác hợp, lập tức vội vàng lắc đầu nói: "Tôi không đi."
"Tại sao?" Lục Trạch vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Sắp tan việc, lại tiện đường."
Mới đi nhà vệ sinh về, không thể chui vào tiếp. Hướng Hàn suy nghĩ một lúc, ôm bụng nói một cách yếu ớt: "Bụng tôi không thoải mái, muốn về sớm nghỉ ngơi một chút. Anh nên để người khác đi thôi, cái người tên... Tôn Thư Á đó rất phù hợp."
Lục Trạch vừa nhìn đã biết cậu giả bộ, đi tới xách cổ áo cậu tha ra ngoài: "Tôn Thư Á có việc, chắc là đã đi rồi."
"Dừng dừng dừng, để tôi tự đi." Hướng Hàn giãy dụa xoay người.
Lúc ngồi trên xe, mặt cậu tràn đầy bất mãn. Trong công ty còn rất nhiều người chưa tan làm, cứ tha cậu đi như này thì còn gì là hình tượng của cậu nữa.
Lục Trạch giúp cậu thắt dây an toàn, thuận tiện xoa đầu cậu, cất giọng ôn hòa: "Vị tác giả kia mời khách, nghe nói anh ta còn mở nhà hàng nữa."
Ánh mắt Hướng Hàn sáng lên, vội thúc giục: “Vậy còn không mau đi?”