Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta

Chương 17: Bạn trai cũ tốt thí của nam phụ (17)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Lục Trạch trở về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy một mùi... thối kỳ quái. Thay xong giày đi vào phòng khách, đã thấy Hướng Hàn ngồi khoanh chân ở trên ghế sa lon, một tay bưng hộp giấy bóng nhẫy, một tay cầm đũa trúc, không biết lại ăn cái gì.

Lục Trạch lặng lẽ đến gần, sau khi thấy rõ một đống đen thùi lùi trong hộp giấy, mặt lập tức biến đen y hệt đống kia, bèn thẳng tay đoạt lấy ném vào thùng rác.

Hướng Hàn không kịp chuẩn bị, mặt dại ra nhìn anh, chờ sau khi lấy lại tinh thần, cậu nhìn đống đậu hũ thối đã làm bạn với rác kia một cách yêu thương tiếc nuối.

Cậu lập tức xù lông, nói: "Sao anh lại ném đồ ăn của tôi? Đây là đồ tôi mua bằng tiền của mình mà."

"Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, dạ dày không tốt thì đừng ăn đồ ăn chiên dầu. Còn nữa, em nhìn cái em định ăn xem, đây là mùi cho người ăn sao?" Lục Trạch tức giận không kém cậu tí nào.

Hướng Hàn hít sâu một hơi, sau đó không hiểu nói: "Đâu có mùi gì đâu, với lại ăn rất ngon mà."

Lục Trạch quả thực muốn hỏng mất, cắn răng nói: "Mở cửa sổ ngay." Anh đã không thể ở lại căn phòng này thêm một giây nào nữa.

Hướng Hàn rất oan ức, rõ ràng là anh ném đồ ăn vặt của cậu trước.

Sau khi mở cửa sổ, cậu ôm gối ôm trở về phòng ngủ. Mà sau mười phút lăn qua lộn lại ở trên giường, cậu lại không nhịn được ngồi dậy: "Tiểu Cửu, mày nói xem có phải anh ta rất quá đáng không?"

Hệ thống: "Nhưng mà Hướng tiên sinh, đây là nhà mục tiêu thuê, anh ăn đồ ăn có mùi rất nặng ở đây, mục tiêu không vui cũng bình thường."

Hướng Hàn nín thinh, một lát sau lại yếu ớt hỏi: "Thật sự khó ngửi lắm hở?" Dù có khó ngửi, chẳng lẽ không thể từ từ nói sao? Làm gì mà thẳng tay ném đi như vậy?

"Hướng tiên sinh, anh đến để tác hợp anh ta và vai chính thụ, tại sao phải để ý thái độ anh ta với anh?" Hệ thống cực kì khó hiểu.

Hướng Hàn cũng ngây ngẩn cả người, mãi sau mới nói: "Cũng đúng, tao để ý làm gì kia chứ?" Nói xong kéo chăn một cái, ngả đầu đi ngủ.

Để giữ an toàn tính mạng, tạm thời Lục Trạch không dám để Hướng Hàn làm cơm. Sau khi làm xong, thấy Hướng Hàn còn đang ngủ nên tự mình ăn.

Cơm nước xong, anh đi thẳng về phòng làm việc, chờ xong xuôi mới phát hiện đã một giờ sáng. Anh đến nhà bếp liếc mắt nhìn, thấy cháo và đồ ăn không ít đi tí nào, hơi cau mày lại.

Tuy rằng không gọi Hướng Hàn ăn cơm, nhưng anh cũng không ngờ tới đến bây giờ mà cậu vẫn còn chưa ăn, rõ ràng trước đó cứ hễ đói bụng cậu sẽ tự đi ra ngoài ăn. Lục Trạch hơi bận tâm, đi đến phòng của Hướng Hàn.

Hướng Hàn ngủ thẳng cẳng đến nửa đêm, quả nhiên dạ dày lại bắt đầu đau, lúc này bọc chăn hậm hừ ở trên giường.

Lục Trạch thấy cậu đau đến mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi, tóc tai đều thấm ướt, lập tức hối hận và đau lòng, đỡ mặt của cậu hỏi: "Đau lắm hở? Uống thuốc chưa đó? Thôi, cứ mặc quần áo trước đã, chúng ta đến bệnh viện."

Nói xong anh đi đến tủ quần áo tìm đồ, mãi sau Hướng Hàn mới phản ứng được, vội vàng nói: "Không cần, không cần, tôi đã uống thuốc rồi, sẽ hết đau nhanh thôi..." Chủ yếu là vừa nãy hệ thống đã kiểm tra giúp cậu, sau khi uống thuốc sẽ không có việc gì.

Lục Trạch không yên lòng, vẫn cứng rắn túm cậu đưa tới bệnh viện. Lần này không phải nằm viện, nhưng hai người cùng bị ăn vài cái mắt lạnh tanh của bác sĩ.

Khi trở lại nhà, Hướng Hàn buồn ngủ ngáp dài, không nhịn được trách móc: "Tôi đã nói không cần, anh cứ một mực phải đi..."

"Yên lặng." Lục Trạch cũng tức giận đầy bụng, anh là vì ai hả? Cái cậu vong ơn không tim không phổi này!

*

Ngày hôm sau, đương nhiên là hai người đi làm muộn.

Hướng Hàn đánh một giấc đến giữa trưa, buổi trưa mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện chẳng biết Tôn Thư Á đã vào được từ lúc nào, đang nói chuyện với Lục Trạch. Nghĩ đến chuyện phải tác hợp hai người, cậu vô thức đứng dậy, loạng chà loạng choạng đi ra ngoài, tạo cơ hội cho hai người ở một chỗ.

Lục Trạch ngẩng đầu liếc cậu một cái, cau mày hỏi: "Em đi đâu?"

"Phòng vệ sinh." Hướng Hàn ngáp một cái, giọng nói mềm mại.

Khóe miệng Lục Trạch co rút, tuy nói đây là nhu cầu sinh lý bình thường, nhưng sao anh cứ cảm thấy, chỉ cần có Tôn Thư Á ở đây, nhu cầu của Hướng Hàn lại thường xuyên đến vậy?

Hướng Hàn vào phòng vệ sinh cũng oán giận: "Tiểu Cửu, ngày nào tao cũng tác hợp, sao Lục Trạch với vai chính thụ lại không tiến triển tí nào vậy?"

"Chuyện này... Có thể là chưa đủ thời gian?" Hệ thống cũng rất nghi hoặc.

"Còn chưa đủ hả?" Hướng Hàn nói một cách khoa trương: "Tao đã tận lực dành thời gian cho bọn họ ở chung, mỗi lần Tôn Thư Á vừa xuất hiện, một là tao tan làm sớm, hai là vào nhà xí. Tao nói với mày này, bây giờ vừa nhìn thấy cậu ta, tao sẽ không tự chủ được mà mắc tiểu, đã hình thành phản xạ có điều kiện rồi. Còn tiếp tục như vậy, không thể không gặp sự cố."

"... Hướng tiên sinh, ý của tôi là... trong nguyên tác, thời gian mục tiêu động tâm với vai chính thụ là sau khi công ty xuất hiện nguy cơ, bây giờ còn chưa đến thời gian đó, cho nên hai người họ chậm chạp không tiến triển như vậy." Nếu như hệ thống có thân thể, chắc chắn vẻ mặt bây giờ là điên cuồng toát mồ hôi.

"Há, thì ra là ý này." Hướng Hàn cũng hơi ngượng ngùng, gãi đầu một cái nói: "Nhưng thế thì tao còn phải chờ hơi lâu nữa đúng không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »