Lục Trạch vừa dứt lời, vẻ mặt mấy người trong nhóm thoáng chốc trở nên hơi vi diệu, ngay sau đó bừng tỉnh, kinh ngạc tới tấp liếc nhìn Hướng Hàn một cái.
Có kẻ tò mò lặng lẽ tra xét thông tin đăng ký của công ty một chút, phát hiện Hướng Hàn không chỉ là đối tác, còn là một trong hai người sáng lập.
Vì vậy, rất nhanh lời đồn đãi đã chuyển hướng. Nghe đâu trợ lý mới đến là đối tác sáng lập công ty, vốn dĩ người ta đã nắm giữ quyền quản lý công ty rồi, hoàn toàn không tồn tại sự việc như quy tắc ngầm.
Về phần Trương Giai nghỉ việc cũng đã nhanh chóng bị mọi người lãng quên.
Sau khi Hướng Hàn nghe thấy chuyện này, cũng hết sức kinh ngạc, không nhịn được đi hỏi Lục Trạch: "Làm sao lại có tên tôi?"
Lục Trạch hừ nhẹ một tiếng, nói: "Nhất định phải có hai người thành lập công ty hoặc hai vị cổ đông trở lên, lúc đăng ký thì nhân tiện viết thêm tên em vào."
Trên thực tế, một người cũng được, nhưng mức sàn đăng ký tài chính cao hơn một chút. Thiên Thần là do vốn riêng của công dân, còn tại sao tên Hướng Hàn lại xuất hiện ở trong tin đăng ký, đó là do Lục Trạch hack vào website thay đổi. Dù sao trong thời gian ngắn như vậy có đăng kí cũng không thể xong được.
Hướng Hàn cực kì cảm động, cảm thấy mục tiêu thật tốt với nguyên chủ, công ty mà cũng phân cho cậu ta một nửa, nhưng đáng tiếc sau đó lại thích vai thụ chính... Không đúng, nếu nguyên chủ cũng nắm cổ phần, thì sao sau khi mục tiêu phát đạt, không thấy cậu ta theo sau uống nước, không những thế còn dính kết cục thê thảm nữa?
Cậu ném sự nghi ngờ này cho hệ thống, hệ thống cực kì bất đắc dĩ: "Hướng tiên sinh, anh ta lừa anh đó."
Cái gì?!
Mệt cho mình mấy ngày nay vất vả cần cù giặt quần áo, quét nhà, gọi thức ăn giúp anh ta, tận hết sức lực tạo cơ hội giúp anh ta và vai thụ chính. Anh ta không cảm kích thì thôi, lại còn tùy tiện lừa gạt mình, lòng tin tối thiểu giữa người với người đâu rồi?
Cậu chợt thấy mình quá xúc động, lãng phí một lời cảm tình.
Lục Trạch đang vùi đầu vào công việc, một lúc sau bỗng nhiên nói: "Gọi một phần đồ ăn giúp anh, đêm nay tăng ca."
Hướng Hàn nguýt anh một cái, khó chịu nói: "Đến lúc tan làm rồi, tự anh gọi đi, tôi không tăng ca."
Lại làm sao nữa đây? Lục Trạch khó hiểu nhìn màn hình một cái, đột nhiên cũng không muốn làm việc, thu thập qua loa rồi rời đi.
Vừa đúng lúc Tôn Thư Á mang phương án kế hoạch tiến vào, bước chân Lục Trạch hơi ngừng lại, nhận lấy rồi nói: "Vất vả cho cậu rồi, để tôi mang về xem."
"Vâng." Tôn Thư Á mỉm cười đáp, nhưng sau khi Lục Trạch rời đi, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Nửa tháng trước, có thể nói Lục Trạch là tên cuồng làm việc, tăng ca đến hai, ba giờ sáng là chuyện bình thường. Mỗi lần như thế Tôn Thư Á đều sẽ làm việc anh, số lần càng nhiều, tất nhiên Lục Trạch sẽ chú ý tới. Với lại cậu ta nỗ lực làm việc, năng lực xuất sắc, nhanh chóng được tán thưởng. Sau này hiểu biết nhau, lúc tăng ca thì cùng gọi thức ăn, nói chuyện phiếm vài câu, cũng thuận theo đó thảo luận những việc sau khi tan ca.
Mà từ khi Hướng Hàn vào công ty, tất cả lập tức thay đổi. Mỗi lần chỉ cần Hướng Hàn vừa đi, không đến nửa tiếng đồng hồ sau, chắc chắn Lục Trạch cũng rời đi. Dù tình cờ ở lại tăng ca, Hướng Hàn cũng ở lại. Đặc biệt là khi mấy lời đồn đã qua đi, Hướng Hàn không chỉ không bị ép rời khỏi mà còn khiến cho Lục Trạch càng để bụng cậu hơn.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tôn Thư Á tối sầm. Nếu như lại không ép Hướng Hàn đi nữa, chờ công ty xuất hiện nguy cơ, người có thể vượt qua cửa ải khó khăn với Lục Trạch sẽ không phải cậu ta.
Xem ra cậu ta nhất định phải tìm hiểu một chút, xem rốt cuộc ở quán bar đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Còn cả Triệu Hàn Đông nữa, gần đây vẫn luôn gió êm sóng lặng, không có bất kì động thái nào, chuyện này thực sự không giống phong cách của anh ta.
Đúng rồi, từ trước đến giờ Triệu Hàn Đông căm ghét Lục Trạch, chỉ cần là thứ Lục Trạch có, anh ta sẽ lập tức muốn phá huỷ ngay. Nếu Triệu Hàn Đông biết Lục Trạch rất để ý Hướng Hàn, có lẽ... cậu ta cũng chẳng cần ra tay.
Tuy bị tên điên Triệu Hàn Đông đó để mắt đến, có thể kết quả sẽ không tốt, Tôn Thư Á cũng chỉ đành nói tiếng xin lỗi trong lòng với Hướng Hàn. Lục Trạch vốn là của cậu ta, cậu ta sẽ không từ bỏ giống như kiếp trước, cũng sẽ không chắp tay dâng cho kẻ khác nữa.