Động tác Lục Trạch cứng đờ, chợt nhớ tới trước đây Hướng Hàn đã nói qua, năm cậu sáu tuổi thì cha cậu qua đời.
Hướng Hàn "khóc" thương tâm như vậy, cuối cùng Lục Trạch cũng không cam lòng rút tay về mà vỗ vỗ trấn an cậu, nói: "Ngoan."
Lúc này Hướng Hàn cứng đờ, không đúng, đây không phải là cha cậu. Tiếng cha cậu còn lâu mới dễ nghe như vậy, hơn nữa nếu là cha cậu thật thì chỉ có nước đánh một cái vào gáy cậu, đồng thời rống to: "Năm nay mày đã chết đói mấy lần rồi hả?" mà thôi.
Cậu cẩn thận mở mắt ra, sau khi nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ u tối kia, lập tức hóa đá, mãi sau mới lấy lại tinh thần, cứng ngắc nói: "Lục, Lục Trạch..."
"Ừm." Lục Trạch đáp một tiếng nhàn nhạt, cảm thấy chắc lúc này Hướng Hàn rất lúng túng, vì vậy cũng không nói thêm cái gì.
Anh quay người múc thêm một chén cháo nữa, sau đó đi tới trước giường ngồi xuống, múc ra một muỗng thổi thổi, đưa đến bên miệng Hướng Hàn, toàn bộ quá trình không nói câu nào.
Hướng Hàn vừa định nói ‘Tôi tự ăn’, đã bị ánh mắt không nặng không nhẹ nhìn lướt qua, vì vậy lập tức dừng lại.
Bởi vì không biết rốt cuộc Lục Trạch muốn làm gì, Hướng Hàn ăn bát cháo này mà run sợ trong lòng, cũng không nhớ rõ cả mùi vị.
Chờ sau khi ăn xong, cậu bạo gan nói: "Lục Trạch, cám ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện. Thế nhưng, chúng ta đã chia tay rồi."
Không quản Lục Trạch muốn làm gì, cậu chỉ cần dùng bất biến ứng vạn biến. Căn cứ vào kế hoạch, cứ chia tay trước, sau đó tác hợp, cứ bước đi như vậy chắc chắn sẽ không sai.
Lục Trạch nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, đặt bát ở trên bàn thật mạnh, quay người áp sát từng bước một, ánh mắt thâm trầm nhìn cậu.
Trái tim Hướng Hàn nhảy lên một cái, đột nhiên thấy căng thẳng, anh anh anh... Anh muốn làm gì?
Nghe thấy Hướng Hàn nói chia tay, quả thật Lục Trạch có hơi tức giận. Thế nhưng nhìn thấy đối phương nắm chăn, vẻ mặt khẩn trương thì cơn giận của anh đã biến đi đâu mất.
Khẩn trương, để ý mình như vậy, rõ ràng cũng không muốn chia tay đúng không? Chắc là vì để mình có thể trở về nhà họ Lục, nên vẫn dối lòng mà nói ra.
Lục Trạch bất đắc dĩ không nói lên lời, cảm thấy Hướng Hàn thực sự ngu ngốc một cách đáng yêu. Vẻ mặt anh dần dần hòa hoãn, ngẩng đầu vuốt sợi tóc vểnh lên của đối phương, ôn hòa nói: "Đừng nhắc lại việc chia tay, anh hiểu rõ."
Anh, anh hiểu cái gì chứ? Không đúng, mục tiêu, bộ dáng âm tình bất định của anh thật đáng sợ.
Vẻ mặt Hướng Hàn nơm nớp lo sợ, Lục Trạch lại cho rằng cậu đang bất an, lại an ủi: "Là do tự anh không muốn trở lại nhà họ Lục, không liên quan gì đến em, đừng tự trách mình, cũng đừng tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa."
Cậu có tự trách gì đâu? Thế rốt cuộc mục tiêu này đang suy nghĩ gì?
Hướng Hàn cảm thấy cậu có hơi không theo kịp tư duy Lục Trạch, cẩn thận đắn đo nói: "Lục Trạch, có phải là anh hiểu lầm cái gì rồi không, tôi cũng đâu có tự trách, vả lại lời chia tay là..." Anh nói ra trước mà.
Nhưng cậu chưa nói hết đã bị Lục Trạch cắt ngang: "Vậy em nói cho anh biết tại sao lại đánh Triệu Hàn Đông? Còn cảnh cáo cậu ta không được tới tìm anh gây phiền phức nữa
Để quét sạch chướng ngại giúp anh và vai chính thụ, hoàn thành nhiệm vụ thật tốt rồi lĩnh tiền chứ sao. Nhưng cậu có thể nói ra lý do này à?
Hướng Hàn bất chợt sửng sốt, hoàn toàn chưa nghĩ ra cái cớ, lại nghe thấy Lục Trạch hỏi: "Em muốn rời khỏi thủ đô chẳng phải là vì đã đánh Triệu Hàn Đông, sợ ngày sau cậu ta tìm em gây phiền phức sao?"
Cái này thì đúng thật, nhưng đó là do hệ thống kiến nghị chứ đâu phải ý định của cậu.
Hướng Hàn lại ngây ngẩn cả người, tiếp tục vắt hết óc muốn đôi co.
Lục Trạch lại cảm thấy do kế hoạch của cậu bị mình phát hiện nên cậu mới sửng sốt như thế, vì vậy anh lắc đầu bất đắc dĩ, để yên cho cậu tiếp nhận sự thực này.
Hướng Hàn suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra lý do thích hợp, cảm thấy nên tìm người bàn bạc một chút, đang định gọi Đại A, Tiểu B, thì một ly nước bỗng dưng được đưa tới trước mặt.
Cậu sững sờ ngẩng đầu, Lục Trạch đưa thuốc viên đến, khẽ mỉm cười một cái, nói: "Tới giờ uống thuốc rồi."
Anh cười trông rất đẹp mắt, trong đôi mắt như có ánh sao vậy. Người cũng tốt, vừa cho ăn cơm vừa đưa thuốc...
Hướng Hàn mơ hồ tiếp nhận, sau khi uống xong mới đột nhiên phát hiện hồi nãy cậu bị mục tiêu dụ dỗ! Lẽ nào tinh thần lực thấp hơn cấp F thật sự vô dụng như thế, ngay cả dữ liệu trong game cũng mạnh hơn cậu?
Hướng Hàn vô cùng khổ sở nhưng vẫn phải làm nhiệm vụ, vì vậy mệt mỏi nói: "Mặc kệ như thế nào, chúng ta đã chia tay, tôi sẽ không quay lại." Tốt nhất là anh cũng đừng quay lại, nhanh chóng ở cùng với vai chính thụ của anh đê.