Quyển 1 - Chương 2: Tổng tài ba ba x đáng thương tiểu bạch thỏ

Hà Thanh đang xem ti vi cười không ngừng, trước mặt hiện ra dòng chữ, cộng thêm âm thanh máy móc lạnh lẽo của hệ thống, cậu chớp chớp mắt, Trì Trì thật đúng là vừa mềm lòng vừa đáng yêu nha...Ta thật sự có chút hoài nghi nguyên nhân thân thể này chết đi có sai lầm gì đó.

【Hệ thống sẽ không xuất hiện lỗi, thân thể này sẽ tự sát vào một tháng sau.】

Gì? Không phải do Lâm Trì dồn ép đến chết sao? Hà Thanh ghé vào trên bàn, nghiêng thân mình, ánh mắt đặt trên lưng Lâm Trì: "Được người mình thích đáp ứng tình cảm, còn chưa vui vẻ được mấy ngày, phát hiện ra sự thật chỉ xem mình là trò đùa, người yêu lạnh nhạt thậm chí trong mắt chỉ toàn là chán ghét, tính hướng khác với người thường của mình cũng bị làm ầm ĩ đến mọi người đều biết, vừa chịu khinh nhục, vừa chịu bạo lực học đường, cuối cùng chống đỡ không được nữa, dưới ánh mắt chán ghét của Lâm Trì mà nhảy lầu bỏ mình vào đêm trước khi thi đại học, không phải sao?"

Hệ thống không thể lý giải được chuyện này, chỉ kiên trì nói:【Nguyên nhân chết là tự sát.】

Hà Thanh bất đắc dĩ thở một hơi dài: "Cũng được đi, mở cho ta vài bộ phim truyền hình đi, dù sao ta có nằm bò liên tục như vậy cả tiết, thầy giáo cũng giả ngơ coi như không nhìn thấy."

Cậu lại lần nữa nằm úp xuống, đem biểu cảm trên mặt dấu ở dưới bàn, cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Hà Thanh dùng sức dụi dụi mắt, dụi đến khi hai mắt đỏ bừng mới chậm rãi ngẩng đâu lên, biểu cảm rầu rĩ, sợ hãi rút vào góc sát tường bắt đầu làm bài.

Bởi vì cậu có thân phận "độc đáo", trong ban không có ai nguyện ý ngôi cùng với cậu, vì vậy cho cậu một mình độc chiếm góc cuối phòng học, cũng không có ý gì tốt bởi vì phía sau chính là thùng rác.

Đang trong lúc làm bài, lại phát hiện có hai bóng đen đứng trước mặt mình, thiếu niên mê man ngẩng đầu, khi nhìn thấy rõ người đang đứng là ai thì cả thân thể run lên, cứ như thỏ con nhình thấy diều hâu, vừa run run rẩy rẩy hướng trong góc chui rúc vào, không cần biết bên trong có khả năng chen vào được hay không, cậu vẫn cứ hướng bên trong mà tìm chổ trốn.

Trương Húc thấy thế cười nhạo thành tiếng, vỗ bộp thật mạnh lên bàn, quả nhiên thân thể đang co thành cục của cậu thanh niên đột nhiên run lên, đã cuộn thành cục nhỏ nay càng nhỏ hơn, Hắn khinh thường rút tay về, hung ác nói: "Ê, người câm! Thùng rác đã đầy như vậy rồi mà không mau cầm đi đổ đi, không ngửi thấy mùi thúi sao!"

Đương nhiên là thúi rồi, ở trong cái phòng học này việc đổ rác là một việc dơ bẩn cứ thế mà giao cho Hà Thanh, ngay cả xưng hô người câm...

Hà Thanh giống như đang thật sự sợ hãi, cuối đầu, không nói lời nàoTrương Húc dường như cũng đã quen với dáng vẻ này của cậu: "Còn không mau chạy đi đổ đi! Nghe thấy không!"

Vừa lòng khi nhìn thấy thiếu niên đang co ro gật đầu, hắn lúc này mới hướng Lâm Trì cười cười nói: "A Trì, đi thôi! Lâu chút nữa là sân bóng rổ bị người khác dành mất!"

Lâm Trì từ trên cao nhìn xuống cậu thiếu niên đang cuộn tròn, phát hiện sau khi Trương Húc kêu tên hắn, thân hình đang cúi đầu kia hơi cứng lại, lấy tốc độ cực kì chậm rãi ngẩng đầu lên, đương nhiên, khi đối diện với tầm mắt của hắn vài giây liền hoảng sợ thu hồi ánh nhìn, lại vừa hoảng sợ đem mặt giấu xuống dưới.

Hắn hơi nhướng mày, tim nhột như có cọng lông vũ phớt nhẹ qua, Trương Húc đứng bên cạnh lại thúc giục vài tiếng, hắn liền lấy lại tinh thần, "Được rồi, đi thôi."

Chờ đến khi hai người ra khỏi phòng học, Hà Thanh lúc này mới chậm rãi đứng lên, thân hình cậu nhỏ gầy, khung xương so với con gái cũng không khác gì nhiều, trên tay cũng chẳng có sức lực gì, chỉ có thể kéo thùng rác, chậm rãi đem nó ra khỏi phòng học, dáng vẻ ngậm ngùi chịu đựng này thoáng nhìn đáng thương cực kỳ.

Nhưng sự thật chính là: "Nhổ củ cải! Nhổ củ cải! Vui ghê! Vui ghê nhổ củ cải! Vui ghê! Vui ghê nhổ không ngừng..."

【Đinh! Lâm Trì: độ hảo cảm 7.】

Hà Thanh dường như cảm nhận được ánh mắt ai đó, bước chân dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía sau, quả nhiên nhìn thấy một bóng người đang đứng ở đầu hành lang, không ai khác là Lâm Trì đang đứng nhìn từ xa, thấy cậu quay đầu lại, hắn liền quay đầu đi.

Hà Thanh kéo thùng rác, biểu tình vẫn duy trì như cũ, giả vờ "ta nhẫn nhịn chịu nhục thật đáng thương" trong lòng không kiêng nể gì mà chửi mắng: "Hệ thống à, chúng ta có thể thương lượng với nhau một chút hay không, lần sau đừng cho ta vào nhân vật có cơ thể yếu ớt được không? Cho ta vào vai nào sức lực tràn trề, tứ chi phát triển biết không?"

【Giả đáng thương không phải là việc kí chủ làm giỏi nhất sao?】

" Ta chỉ nói bậy thôi ngươi đừng xem là thật, Á há há há!!!"

Bên kia, sau khi Lâm Trì thu hồi tầm mắt, cùng Trương Húc đi đến sân bóng rổ, khi đang cầm bóng chuẩn bị ném vào rổ, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, Lâm Trì đột nhiên ngẩng đầu, chạm mắt cùng với người đang vịn tay vào cửa sổ, không ai khác ngoài Hà Thanh.