Quyển 1 - Chương 1: Tổng tài ba ba x đáng thương tiểu bạch thỏ

"Thời gian thi đại học chỉ còn lại có 30 ngày! Mọi người không cần cảm thấy 30 ngày này cách rất dài liền không đặt tâm tư lên việc học tập, bây giờ chúng ta giải thích một chút đề bài này...". Chủ nhiệm lớp là một lão trung niên hói đầu đang đứng trên bục giảng ân cần dạy bảo, học sinh phía dưới hoàn toàn không đem lời lão nói để vào tai, chơi chơi đùa đùa nháo nhào cả lên, không hề có học sinh nào sợ thái độ của lão.

Chủ nhiệm lớp thở dài một hơi, ai bảo lão xui xẻo làm chi, trong cái phòng này có ai không phải là quý tử có tiếng đâu, bọn học sinh này, dù cho có thi đại học 0 điểm, về sau lăn lộn tuyệt đối không kém hơn người khác.

Làm chủ nhiệm lớp hơn hai năm, lão đã sớm luyện năng lực dù cho phía dưới có nháo nhào ồn ào thì lão cũng có bản lĩnh bình tĩnh giảng đề, giờ phút này cũng chỉ có thể tiếp tục giảng đề mới, trong lúc vô ý nhìn thoáng qua, lại đối mặt với một đôi mắt trong sáng, sạch sẽ cực kì nghiêm túc, so với phòng học đang ầm ĩ có vẻ không phù hợp.

Chủ nhiệm lớp âm thầm thở phào một hơi, còn tốt, còn có cái gọi là hạc giữa bầy gà, làm một thầy giáo già, thi đại học lần này, mọi hy vọng đều đổ dồn trên người cậu học sinh nỗ lực, nghiêm túc có thành tích vượt trội này.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn có người nghe mình giảng, lão một lần nữa cháy lên ngọn lửa nhiệt huyết, tinh thần giải bài được nâng lên gấp trăm lần, không nghĩ đến, bạn học Hà Thanh đang nghiêm túc nghe giảng trong mắt lão, đôi mắt cứ dính vào Lâm Trì, người ngồi hàng phía trước đang chơi di động, cậu có chút cảm thán nói: "Ngươi xem Trì Trì của chúng ta, ngay cả chơi điện thoại cũng đẹp trai quá đi."

Đối mặt với kí chủ đang bị động kinh của mình, hệ thống chỉ có thể mặt lạnh như băng nói:

【Lâm Trì: độ hảo cảm 0, mong kí chủ trong vòng 30 ngày hoàn thành nhiệm vụ.】

Nghiên cứu nhiều ngày như vậy, hôm nay liền ra tay đi!

Hà Thanh vùa dứt lời, phía trên lại truyền đến thanh âm của chủ nhiệm lớp: "Hà Thanh, cậu lên đây làm đề này một chút"

Dù phòng học đông đủ học sinh, lão cũng chỉ có thể gọi mỗi Hà Thanh lên đây.

Thiếu niên thanh tú đứng lên, chậm rãi bước đến bục giảng, khi vừa bước đến bàn đầu, trước mặt đột nhiên vươn ra một bàn chân , cậu không phản ứng lại kịp , lập tức bị vướng ngã, chật vật té trên mặt đất, tức khắc toàn bộ phòng học vang lên tiếng cười to càn rỡ của đám học sinh.

Lâm Trì vốn đang tập trung chơi điện thoại, nghe được tiếng cười cũng nhìn qua, sau đó lại nhìn đến gương mặt đỏ bừng của thiếu niên bị té ngã dưới chân mình, toàn bộ thân mình đều co rụt lại, bộ dáng chật vật hận không thể chôn mình xuống đất, dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Hà Thanh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng cùng mắt hắn tiếp xúc trực tiếp, rất nhanh lại hoảng loạn cúi đầu, co lại một cục.

Tay cậu co chặt lấy thân, hai chân không ngừng hướng vào cơ thể dựa sát, không cẩn thận đυ.ng tới chân Lâm Trì, đầu tiên là cứng đờ, tiếp theo liền lấy tốc độ cực nhanh rụt về bên người, Lâm Trì chỉ có thể thấy màu trắng từ đôi giày chơi bóng của cậu, cũng chỉ là đôi giày bình thường với mức giá rẻ bèo được tẩy giặt sạch sẽ.

Thực nhanh thiếu niên đang cúi đầu ũ rũ được chủ nhiệm lớp nâng dậy, chậm rãi quay trở lại chổ ngồi của mình, Lâm Trì vẫn còn đang đắm chìm trong cặp mắt hồng hồng tràn đầy ủy khuất kia, đột nhiên có người vỗ vai của hắn, Lâm Trì ngẩng đầu, thì ra là Trương Húc đang ngồi ở lối đi nhỏ phía bên kia.

Trương Húc cười cợt nhả đắc ý, hướng Lâm Trì cười hì hì nói: "Ngươi xem tên nhóc kia chơi vui không! Đi chậm như vậy, thấy chân ta cũng không biết né! Ngu muốn chết!"

Lâm Trì nhìn bạn tốt đang khoe chiến tích, nhất thời không biết cảm giác trong lòng mình là gì, bọn học sinh trong lớp này đều là phú nhị đại, trong nhà được cái có tiền vừa không học vấn vừa không nghề nghiệp, tự nhiên từ đâu lọt vào một tên gia đình nghèo nàn, vào lớp nhờ thành tích cao, có Lâm Trì bình thường lười chú ý đến người khác, tự nhiên cũng lấy việc trêu đùa Hà Thanh làm chuyện vui, Trương Húc cũng cùng một loại thích trêu đùa Hà Thanh.

Hắn vừa nghĩ đến bộ dáng cuộn thành một cục của cậu vừa có chút hụt hẫng hướng bạn tốt nói: "Ngươi lần sau đừng trêu cợt hắn nữa, có thời gian rảnh thế thì còn không bằng chơi thêm vài ván game."

Trương Húc không biết vì lý do gì mà nay bạn tốt của hắn thay Hà Thanh mà nói chuyện, tuy có chút buồn bực trong lòng nhưng hắn cũng phải đáp ứng, không cho chọc thì thôi không chọc nữa, dù sao hắn còn có nhiều tên khác để chơi đùa.

Lâm Trì dặn dò xong, lại không nhịn được quay đầu lại nhìn, thiếu niên đang vùi đầu vào phía sau chồng sách, không thấy rõ khuôn mặt, thân mình hơi run rẩy có vẻ như đang khóc.

【Đinh! Lâm Trì: độ hảo cảm 5, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng."】