Chương 37: Lạc Tô Tô thật sự giống sao?

Bạch Trà tắm xong từ phòng tắm đi ra, dùng khăn lau tóc, ngẩng đầu nhìn thấy còn có một người ngồi ở trên sôfa, động tác hơi khựng lại: "Tống Trình?"

Ánh mắt phức tạp của Tống Trình nhìn về phía cô.

Bạch Trà vừa mới tắm xong trên người dường như vẫn còn hơi nước bao phủ, mái tóc ướt được vuốt lại một bên mặt, càng làm tôn lên làn da trắng sứ như, nói cô lúc này trông giống như một đóa hoa mới hé cũng không phải nói quá, chiếc váy hai dây tôn lên vóc dáng chuẩn chỉnh của cô, xét về ngoại hình mà nói, không ai có thể tìm ra khuyết điểm nào trên người cô.

Tống Trình chưa bao giờ nhìn thấy một Bạch Trà như vậy, mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân, nhưng Bạch Trà lại không giống những người đó, trong đầu anh ta đột nhiên có một ý nghĩ kỳ quái.

Lạc Tô Tô thật sự giống cô ấy sao?

Đột nhiên có người khoác lên người Bạch Trà một chiếc áo khoác màu đen, là kiểu áo rất không hợp với phong cách của cô.

Tống Tuyên cẩn thận kéo chặt áo khoác, nói: "Đừng để bị cảm."

Thời tiết nóng thế này, Bạch Trà không nghĩ mình sẽ bị cảm, có điều đang có người khác, cô cũng bằng lòng chừa cho bạn trai nhỏ chút thể diện, Tống Tuyên giống như là hiện thân của bạn trai tốt, cầm lấy khăn trong tay cô, lau tóc ướt cho cô, còn ân cần hỏi: "Trà Trà, em có muốn sấy tóc không?"

“Tạm thời không cần.” Ánh mắt Bạch Trà chuyển động, cô nhìn người đàn ông mặc vest đi giày da đang ngồi trên ghế Sôfa: “Tống tổng đại giá quang lâm, có chuyện gì?”

Tống Trình đứng dậy, ánh mắt không khỏi rơi vào chiếc áo khoác Bạch Trà đang mặc trên người, áo khoác của con trai so với cô mà nói là quá lớn, cũng càng làm cho cô thêm nhỏ nhắn yêu kiều.

Có lẽ là vì lớn tuổi rồi, sẽ bất giác nhớ lại quá khứ, Tống Trình thậm chí còn nhớ vài năm trước, khi bọn họ đang còn ở bên nhau, người có cơ hội khoác áo cho cô, là anh ta.

Tống Trình thu lại suy nghĩ, lại liếc nhìn Tống Tuyên ở bên cạnh Bạch Trà, cuối cùng nói: "Bạch Trà, cô cần phải cho ta một lời giải thích."

Nói xong, Tống Trình bị vết đỏ trên xương quai xanh của Bạch Trà thu hút, anh ta là người trưởng thành, không thể không cái đó có ý nghĩa gì.

Bạch Trà tự nhiên kéo kín cổ áo của mình một chút, mỉm cười nói: "Tôi cần phải giải thích với anh cái gì đây?"

“Tống Tuyên là em trai tôi.”

“Cho nên ý của anh là, tôi với Tống Tuyên yêu nhau, còn cần phải thông qua sự cho phép của anh?”

Tống Trình siết chặt nắm tay, lại thả lỏng, sau đó bình tĩnh nói: "Bạch Trà, chúng ta nói chuyện riêng."

Bạch Trà suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nói với Tống Tuyên: "Đồ ăn vặt trong nhà hết rồi, Tuyên Tuyên, em đi siêu thị mua một ít đi."

Tống Tuyên im lặng nhìn Tống Trình.

Bạch Trà lại nói: “Về sớm chút, đừng ở người đường chơi quá lâu, chị sẽ lo lắng.”

Tống Tuyên lúc này mới trầm giọng nói "Ừ", chậm rãi thay giày rồi đi ra khỏi nhà.

Cửa vừa đóng lại, Bạch Trà lười biếng ngồi ở trên ghế sôfa, cầm ly sữa trên bàn, uống một ngụm, không có hứng thú hỏi: "Anh muốn cái gì?"

Tống Trình trầm mặc một lát: " Ly sữa này vừa nãy Tống Tuyên đã uống."

“Vậy à?” Bạch Trà nhìn chiếc ly trong tay, thái độ vẫn rất thờ ơ.

Tống Trình nói: “Trước kia cô sẽ không chạm vào đồ mà người khác đã dùng qua.”

“Tống Tuyên không phải người khác.” Bạch Trà hỏi: “Hôm nay anh tới, chỉ là để ôn lại chuyện cũ với tôi thôi à?”

____ ____ ____