Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Mỗi Ngày Đều Khóc Vì Mỹ Mạo Của Mình

Chương 33: Là máu M?!

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Siêu Nhân Dâu Tây: Thời tiết có hơi nóng.]

Trong ảnh, có thể thấy chiếc cằm trắng cùng với phần cổ có đường nét hoàn hảo của cậu ấy, xuống dưới một chút nữa, chính là phần được áo che kín. Điều đáng chú ý là, trên cổ cậu ấy có một vết đỏ nhỏ, kết hợp với câu từ của cậu ấy, phản ứng đầu tiên của mọi người là cậu ấy bị mẩn đỏ, nhưng những tay chơi lão làng nhìn phát là biết ngay, làm gì phải mẩn đỏ? Rõ ràng là dấu hôn hít!

Bài viết này ngay lập tức nhận được hàng nghìn lượt bình luận.

Ngồi trong studio mới thành lập, Vi Nhất liếc nhìn bức ảnh trên điện thoại, rồi nhìn chàng trai đang nằm liệt trên sofa bên cạnh, biểu cảm của cậu một lời khó nói hết.

Vừa rồi Vi Nhất không có bỏ lỡ, Tống Tuyên tự chụp mấy bức ảnh rồi chỉnh tới chỉnh lui, còn chỉnh độ tương phản màu sắc thật cao, hy vọng người khác sẽ không chú ý đến vết tích trên cổ cậu ấy.

Vi Nhất sau khi được dân mạng phổ cập kiến thức thì giống như lần đầu tiên quen biết cậu bạn này vậy, từ khi nào mà Tống Tuyên lại lẳиɠ ɭơ như vậy?!

Một tin nhắn khác hiện lên trên điện thoại của Vi Nhất.

[Bên chỗ cậu còn có phương thuốc nào nữa không? Tôi bảo anh tôi đi thử xem!]

Là tin nhắn của một người bạn mà cậu ấy quen được khi chơi game. Nghe nói anh trai cô ấy có vấn đề về sức khỏe, Vi Nhất đã nhiệt tình trở thành tư vấn viên, thu được không ít sự sùng bái của người ta, cho nên cậu có hơi tự mãn, thuận mồm bịa chuyện bản thân từng đến nhật bản, biết rất nhiều.

Bây giờ cưỡi hổ khó xuống, cậu chỉ có thể tiếp tục nói nhảm, [Nếu như mấy phương pháp này còn không được nữa, tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ từ một góc độ khác ...]

[Suy nghĩ cái gì?]

[Anh trai cậu có thật sự thích phụ nữ không.]

Tống Dao cũng đang nằm liệt trong ký túc xá, nhìn thấy tin nhắn này, bệnh đang hấp hối cũng phải kinh hoàng bật dậy!

Chương trình cuối cùng cũng kết thúc.

Bạch Trà vừa đi ra khỏi khán phòng thì bị người ở hành lang chặn lại.

Đại minh tinh Hoắc Thâm thăm dò nhìn cô mấy lần, rồi hỏi: “Tại sao cô lại giúp tôi?”

Bạch Trà cũng bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi cũng cần anh giúp đỡ."

So với ân tình không có mục đích, Hoắc Thâm càng dễ dàng tiếp nhận loại hành vi có mục đích này, ít nhất chỉ cần trả lại ân tình, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa: “Cô muốn tôi giúp gì?”

"Cần dùng nhân khí của anh để đại ngôn cho một thứ, anh yên tâm, là chuyện tốt, không phải chuyện xấu." Bạch Trà cười nói: "Đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh."

Hoắc Thâm "Ồ" một tiếng, lập tức đồng ý, cũng không nhiều lời, quay người rời đi rất có cá tính.

Bạch Trà trở về căn hộ đã là đêm khuya, vốn tưởng rằng muộn thế này, Tống Tuyên hẳn là đã đi ngủ từ lâu, nhưng vừa mở cửa bước vào, còn chưa kịp bật đèn thì đã bị người đẩy ép vào tường mà hôn. Nụ hôn vẫn chẳng có gì là kỹ thuật, giống như một con chó đang gặm thức ăn.

Đây là một nụ hôn vị dâu tây.

Bạch Trà một tay mò mẫm ấn công tắc trên tường, đèn bật sáng, cô ôm lấy mặt cậu, nheo mắt nhìn: “Tuyên Tuyên.”

Tống Tuyên im lặng, khuôn mặt cô phản chiếu trong đôi mắt đen của cậu.

Bạch Trà tạm thời để bỏ cậu ra, cô thay giày trước rồi đi vào trong, Tống Tuyên háo hức đi theo cô, mở tủ lạnh ra, cô ngạc nhiên hỏi: “Em ăn hết rồi?"

Cậu gật đầu.

Bạch Trà lại lấy tay sờ bụng cậu, cau mày nói: “Ăn nhiều như vậy, không sợ tiêu chảy à?”

Cậu thấp giọng nói: “Tâm trạng em không tốt.”

"Sao tâm trạng lại không tốt?"

"Bọn họ nói chị thích minh tinh đó."

Bạch Trà có chút mơ hồ: "Hả?"

Tống Huyền lấy điện thoại ra, cho cô xem những bình luận trên mạng, Bạch Trà cảm thấy não bộ của đám cư dân mạng đó cực kì đỉnh, ở trong miệng bọn họ, Hoắc Thâm đã trở thành tình yêu mới của cô.

Cô giải thích: "Chị và anh ta không có quan hệ gì cả, giúp anh ta là vì nhìn trúng năng lực của anh ta, sau này có chuyện cần anh ta giúp đỡ."

Tống Tuyên không nói là tin, cũng không nói không tin, chỉ trầm mặc im lặng.

Đổi một góc độ khác mà suy nghĩ, nếu như cậu có scandal gì đó, có lẽ trong lòng Bạch Trà cũng sẽ cảm thấy khó chịu, vì vậy cô thở dài, "Chuyện này là chị suy nghĩ không chủ đáo, tạo ra ảnh hưởng không tốt, phải làm sao thì em mới không tức giận đây?”

Đôi mắt Tống Tuyên xoay chuyển, quay người từ trong góc lấy ra thứ gì đó rồi lại đi tới, dường như vẫn còn tức giận, vẻ mặt rất lạnh nhạt: "Tối nay m muốn thử cái này."

Bạch Trà liếc qua đạo cụ trong tay cậu, mí mắt giật giật, "Em xác định muốn chơi lớn như vậy?"

Cậu gật đầu chắc nịch.

Bạch Trà giằng co một lúc, người đuối lý là cô cuối cùng cũng đồng ý, đến khi vào phòng ngủ, cậu đặt thứ gì đó vào tay cô, rồi trèo lên giường trước, Bạch Trà hoang mang.

Tống Tuyên nằm trên giường dang rộng tay chân thành chữ đại, đôi mắt sáng ngời nhìn cô, sự mong đợi trong mắt anh dường như có thể hóa thành vật chất mà bay ra ngoài.

Bạch Trà: "Em... thế này là?"

"Trước đây đều là em nỗ lực."

“Ừm……”

"Thỉnh thoảng em cũng muốn Trà Trà nỗ lực."

Bạch Trà: “.......”

Tống Tuyên chớp chớp mắt, "Trà Trà, chị muốn mang giày cao gót chà đạp em không?”

Bạch Trà chấn kinh, hóa ra tên này có máu M à?

Nhưng thế quái nào cô lại đột nhiên cảm thấy rất kí©h thí©ɧ! ?

____ ____ ____
« Chương TrướcChương Tiếp »