Chương 29 thế giới đẫm máu này không xứng với vẻ đẹp của tôi
Bạch Trà đang tham gia một chương trình tạp kỹ tên là " m thanh của thiên nhiên", hôm nay là đêm chung kết sẽ được truyền hình trực tiếp trên các nền tảng trực tuyến, theo cách nói của Mai Du Tâm, cô đến đây chỉ để làm giám khảo bình chọn bình thường mà thôi. Có những người nổi tiếng chuyên ca hát và nhảy múa sẽ làm giám khảo chuyên nghiệp trong chương trình, nhưng Mai Du Tâm trước đây chỉ làm nhà đầu tư cho các giám khảo nên cô ấy chỉ cần bỏ phiếu là xong.
Trên thực tế cũng xác thật là như vậy, Bạch Trà không ngồi gần sân khấu như những ngôi sao lớn kia, cô chỉ ngồi sau ban giám khảo chuyên môn cùng vài người khác, lúc này Bạch Trà cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt, có vài điểm giống trong cốt truyện?
Có một điểm đặc biệt trong đêm chung kết đó là thí sinh có thể mời một ca sĩ khách mời, sau khi mỗi nhóm, cặp hát xong sẽ được ban giám khảo chuyên môn đánh giá, thí sinh chiến thắng cuối cùng sẽ phối hợp với ca sĩ khách mời sáng tác một ca khúc. Hầu hết các giám khảo này đều nói những điều tốt đẹp và không muốn đắc tội với ai, nhưng trong ban giám khảo lần này lại có một người đàn ông không giống họ.
Đó là một chàng trai trẻ với khuôn mặt yêu dã, vì phải chụp hình, nên anh ấy cũng trang điểm như những người khác, nhưng điều này không khiến mọi người cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn khiến khuôn mặt vốn đã không tì vết của anh ấy càng trở nên tinh sảo và quyến rũ hơn, mặc kệ người ca sĩ khách mời có phải là minh tinh đang nổi trong giới giải trí hay không, anh ấy vẫn nói chuyện một cách không khách khí.
Ví dụ như hiện tại, sau khi một nhóm nam nữ hát xong, anh ấy lười biếng nhìn minh tinh đang nổi trong giới giải trí được mời đến hát cùng: “Cô hát nhanh hơn phần đệm 0,35 giây. Sao thế? Cô đây là vội vàng muốn tan làm sao?"
Nghe vậy, sắc mặt của tiểu hoa đán kia hơi thay đổi, nhưng cô vẫn mỉm cười lễ phép nói: "Cảm ơn cậu đã chỉ ra lỗi sai, ngại quá, là tôi hát không tốt ."
Một nam giám khảo khác bên cạnh vội vàng nói: "Sao tôi không nghe thấy Tô Tô hát nhanh nhỉ? Hoắc Thâm, chẳng lẽ cậu nghe nhầm rồi sao?"
Một vị giám khảo chuyên môn khác cũng nói: “Đúng vậy, Tô Tô dù sao cũng không phải xuất thân từ ca sĩ chuyên nghiệp, hôm nay cô ấy hát rất hay.”
Chàng trai tên Hoắc Thâm không hề dao động suy nghĩ vì sự nghi ngờ của người khác: "Cô ấy hát nhanh hơn phần đệm, tôi chỉ nói sự thật thôi, nếu cô ấy là một ca sĩ không chuyên, muốn đứng trên sân khấu này, phải chuẩn bị tinh thần cho việc bị phê bình. Trước đây không phải cũng có người hát không hay sao? Sao tôi chưa thấy các người vì người ta mà lên tiếng như thế này?"
Đột nhiên, sắc mặt của hai vị giám khảo chuyên môn trở nên khó coi.
Còn có thể là vì cái gì? Bởi vì Lạc Tô Tô là vị hôn thê của vị đại danh đỉnh đỉnh Tống tổng kia.
Lạc Tô Tô lần này đến đây để hỗ trợ đàn em cùng công ty của cô ta, cũng coi như là cho cậu ta chút nhân khí, cô ta đã nghe đến cái tên Hoắc Thâm từ lâu và biết anh ấy là một người hay soi mói nên đã luyện tập chăm chỉ. Cô ta đã phải mất rất nhiều thời gian mới có thể học được bài hát này, nhưng cô ta không ngờ rằng Hoắc Thâm vẫn có thể chỉ ra lỗi sai của cô ta, mặc dù cô ta cảm thấy bản thân đã biểu diễn vượt xa khả năng của người bình thường, nhưng cô ta cũng đủ thông minh, biết rằng không thể tranh cãi với Hoắc Thâm trên sân khấu.
Đàn em của Lạc Tô Tô, cũng chính là tiểu thịt tươi lọt vào trận chung kết, nhịn không được nói: “Thầy Hoắc, là tôi sai nhịp, tôi hát không hay, thầy chỉ cần phê bình và sửa lại cho một mình tôi là được. Tôi sẽ tiếp thu và cố gắng sửa lại”.
Hoắc Thâm cau mày: “Tôi chê cậu cái gì? Cậu hát rất hay, nhưng đến nửa sau bài hát, nhịp độ của cậu là do ca sĩ khách mời đưa lên. Cậu đang tham gia cuộc thi ca hát chứ không phải cuộc thi diễn xuất. Lần sau nếu có loại cơ hội này, hãy nhớ tìm một ca sĩ thực sự chuyên nghiệp sẽ không kéo chân cậu mà hợp tác."