Chương 25: Cái thế giới cẩu huyết này không xứng với mỹ mạo của tôi (25). ༻

Edit: Miểu.

----------------

Mặt Mai Du Tâm đỏ bừng, vẻ mặt đều say khướt, cô đối mặt với camera máy tính, nhìn vào phòng phát trực tiếp rồi chỉ vào điện thoại di động của mình nói: "Nhìn thấy không, đây chính là túc địch từ nhỏ đến lớn của bổn tiểu thư! Xinh đẹp không? Tôi nói cho mọi người biết, chỉ có người xinh đẹp như cậu ấy mới xứng đáng làm đối thủ của tôi!"

Bạch Trà vừa cầm di động, vừa vịn vào tường để đổi giày, cô nhìn người đang say khướt, "Mai Du Tâm, cậu mau đem phòng phát sóng trực tiếp tắt đi. Bao giờ tỉnh rượu thì gọi cho tớ."

"Tớ không cần tỉnh rượu, hiện tại tớ rất tỉnh táo!" Mai Du Tâm chỉ vào phòng phát sóng trực tiếp đang spam đầy màn hình, "Cậu nhìn xem! Người xem của tớ cũng thích cậu này!"

Mai Du Tâm dựa vào bản lĩnh khoe giàu, cho nên ở trên mạng thật sự gây được sự chú ý, mắng cô, khen ngợi cô đều có. Khi cô cao hứng thì khoe quần áo túi xách mới, không cao hứng thì liền cùng người ta đấu khẩu. Hôm nay cũng không biết cô giở chứng gì, mà bắt đầu kể câu chuyện "Túc địch*" của mình.

[(*) Túc địch "宿敵": Ý nói kẻ thù cũ.]

Người say liền không còn lý trí, Mai Du Tâm bỗng nhiên lại đập bàn, ngao ngao kêu to, "Bạch Trà! Tớ có tội! Tớ đã làm bẩn một người đàn ông đàng hoàng! Nhưng tớ không thể chịu trách nhiệm được!"

Nghe vậy Bạch Trà đang thay giày không khỏi lắc lư, thiếu chút nữa cái eo già của cô không chút được mà ngã xuống, cũng may là sau lưng bỗng nhiên có một bàn vòng qua eo cô và giữ cô đứng vững lại.

Lúc này trên màn hình chỉ có thể thì thấy chiếc cằm trắng nõn của một người đàn ông thoáng qua, mơ hồ nghe được hắn đè thấp thanh âm, "Cẩn thận eo."

"Cái gì!" Mai Du Tâm kinh ngạc, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa, "Bạch Trà! Eo của cậu làm sao! Cậu tối hôm qua đã làm gì! Người đàn ông kia là ai! Cậu dám giấu tớ Kim ốc tàng Kiều*!"

[(*) Kim ốc tàng Kiều "金屋藏嬌": Ý dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.]

Bạch Trà quyết đoán cắt đứt cuộc trò chuyện video, nhưng Mai Du Tâm bên kia vẫn không bỏ cuộc điên cuồng gọi điện thoại lại. Cô đơn giản tắt máy sau đó quay người lại, cô ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt nói không nhiều, lá gan không lớn, cũng không có tâm cơ, "Em có ý tứ gì?"

Tống Tuyên chậm rì rì thu hồi tay ở trên vòng eo của cô lại, ánh mắt sâu kín nhìn cô.

Bạch Trà hiếm khi có chút nóng nẩy, đừng xem thường người này tuổi trẻ, nhưng hắn lại chơi trò mập mờ rất tốt, đến lúc mấu chốt lại trốn trốn tranh tránh không dám nói. Nếu cô là một thiếu nữ đơn thuần, thì phỏng chừng sẽ bị thao tác này của hắn làm cho lo được lo mất, nhưng đáng tiếc cô không phải, cho nên cô hỏi thẳng: "Em thích chị?"

Tống Tuyên lo lắng siết chặt chiếc chìa khoá móc dâu tây trong tay, cả tay đều bị móc chìa khóa ép đến đỏ, nhưng hắn dường như không cảm thấy đau.

Bạch Trà xoay người, "Em không nói vậy thì quên đi, chị đưa em đi đến trường, sau này em cũng đừng tới nhà chị nữa."

Hắn bắt lấy cánh tay của cô.

Bạch Trà lại quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn nhấp môi, khuôn mặt ngày thường đờ đẫn không có biểu cảm, thì hiện tại hốc mắt đã phiếm hồng, tựa như tuỳ lúc đều có thể khóc ra, "Tôi sợ tôi nói, cô sẽ cự tuyệt tôi, sau đó liền sẽ không để ý đến tôi."

"Cho nên...... Em thật sự thích chị?"

Hắn gật đầu, giọng nói sạch sẽ tiếng có chút run rẩy, "Thích."

Bạch Trà hỏi: "Em còn trẻ, biết cái gì là thích sao?"

"Tôi thực sự rất ngoan, sẽ không chọc cô phiền, sẽ đem đồ ăn ngon nhất để lại cho cô, tôi mỗi ngày đều tích cực chăm sóc da, sẽ không để lại nếp nhăn, còn có sẽ chú ý tới ăn uống, dạ dày tiêu hóa cũng rất tốt, hơn nữa...... Hơn nữa, tôi cũng chỉ nghĩ muốn cùng cô ân ái." Hắn nhìn cô chằm chằm, "Trà Trà, như vậy tính thích không?"

Chưa bao giờ nghe qua được lời thú nhận kỳ cục như vậy.

- -----

Miểu: Nguy cơ không full được vị diện _