Chương 7: Xoay Chuyển Như Thần Trong Niên Đại Văn

Edit: At_Thiên Thiên

Phương Niệm Thu có một người em gái song sinh, bọn họ là một nửa của nhau, cùng nhau rời khỏi bụng mẹ, cùng nhau đi vào thế giới này.

Giữa song bào thai dường như có một chút cảm ứng cảm ứng. Khi em gái khóc, anh trai cũng khóc. Khi người anh khóc, em gái cũng sẽ khóc theo. Khi hai đứa trẻ bắt đầu từ từ cảm nhận được thế giới này, chúng sẽ vô cùng tò mò về nhau. Em gái thích gặm chân anh trai, anh trai lại thích mυ"ŧ mặt em gái, hai đứa chính là đồ chơi tốt nhất của nhau.

Sau ngày xảy ra chuyện, Phương Niệm Thu có chút cáu kỉnh, bởi vì cậu bé tìm khắp nhà đều không thấy em gái mình đâu. Cậu không vui hỏi, em gái chạy đi đâu rồi. Ông nội nói, ba mẹ dẫn em gái đi bệnh viện khám bệnh, sẽ trở về nhanh thôi.

Kết quả bọn họ không trở về nữa.

Khi đó Phương Niệm Thu vừa mới nhận biết được một chút, thích nhất là được ba ôm bế lên cao, thích nhất được ngửi mùi dầu gội thoang thoảng trên người mẹ, thích nhất chơi trò đẩy đẩy nhau với em gái, nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện. Cậu không rõ vì sao ba mẹ không bao giờ quay về nữa, vì sao cậu làm cách nào cũng không tìm được em gái mình.

Trong lòng cậu còn chưa có khái niệm của cái chết.

Ông nội cố kìm nén sự đau lòng, bịa ra cho Phương Niệm Thu nghe một câu truyện cổ tích. Ông kể cho Phương Niệm Thu, em gái con là tiểu tiên nữ trên trời, hiện tại tiên nữ phải bay về bầu trời rồi, còn ba mẹ cần phải ở lại trên trời chăm sóc em.

“Ông gọi bọn họ quay về đi! Con muốn gặp ba! Con muốn gặp mẹ! Con muốn em gái! Ông bảo em gái mau về nhà đi!” Tiểu Thu la khóc nói.

“Bầu trời cách chúng ta quá mức xa xôi, bọn họ cũng muốn trở về, nhưng cần phải đi một đường vô cùng dài.” Ông ôm Phương Niệm Thu lẩm bẩm nói nhỏ, “Ba mẹ ở đang chăm sóc em gái trên đường về rồi, ông với Tiểu Thu cùng chờ bọn họ được không?”

Hai ông cháu còn chưa kịp hết bi thương, trong nhà lại xảy ra chuyện, Phương Niệm Thu đi theo ông bị điều xuống nông thôn.

Khi phải rời khỏi môi trường thân thuộc đó, Phương Niệm Thu gào khóc, cho dù ông dỗ như thế nào cũng không nín. Không phải cậu khóc vì sắp phải từ bỏ cuộc sống sung túc, trong lòng trẻ con còn chưa có khái niệm này. Cậu chỉ cảm thấy, nếu bọn họ không canh giữ ở nhà, đó là nhà của ba, là nhà của mẹ, là nhà em gái, cũng là nhà của Tiểu Thu và ông nội, nếu như lúc ba mẹ trở về, không tìm được bọn họ thì sao? Cậu mơ hồ cảm thấy, ba mẹ có lẽ sẽ không trở lại nữa.

Không, em gái là tiểu tiên nữ, tiên nữ biết phép thuật, em gái nhất định sẽ tìm được mình, ba mẹ cũng sẽ trở về.

Tiểu Thu lúc nhỏ nghĩ như vậy.

Những ngày tháng bị điều xuống cũng không tốt, nhưng cũng không quá khổ, dù sao người trong thôn đều rất thuần phác. Tiểu Thu không còn căn phòng lớn sáng ngời, không còn sữa mạch nha thơm thơm, không còn quần áo kiểu mới xinh đẹp, không còn cái hộp nhỏ hình vuông có thể phát nhạc…… Nhưng là, chỉ cần ba mẹ và em gái có thể trở về, Tiểu Thu sẽ không quan tâm đến mấy thứ đó đâu.

Tiểu Thu đợi ròng rã ngày qua ngày. Mỗi một ngày đều quá mức dài lâu đối với một đứa bé còn nhỏ tuổi như cậu.

Ba ơi, vì sao ba còn không có trở lại, con sắp không nhớ nổi dáng vẻ của ba nữa. Mẹ ơi, mẹ phải chăm sóc em gái vất vả, con hiểu mà, nhưng con nhớ mẹ lắm. Em gái à, em có thể để ba mẹ trở về thăm anh một chút không?



……

Sau khi ông nội bị bệnh, Phương Niệm Thu rất sợ.

Ông nội nhanh chóng gầy xuống. Có một ngày, Phương Niệm Thu canh giữ bên mép giường ông, ông nhắm mắt ngủ nặng nề. Trong nháy mắt, bỗng nhiên trái tim Phương Niệm Thu bị một sự khủng hoảng lớn bao trùm. Cậu vừa sợ hãi, lại vừa tủi thân.

Ông nội đi rồi. Ông cũng phải đi lên trời làm bạn với em gái.

Em gái là tiểu tiên nữ, em ấy có ba, có mẹ, còn có ông nội. Em ấy chắc sống rất vui vẻ.

Không giống mình.

Mình chỉ có một mình, mình rất sợ hãi.

Phải làm như thế nào mới có thể tìm được ông nội mình, phải làm sao mới tìm được ba mẹ mình đây? Có phải do mình chưa đủ tốt không, hay tại mình chưa đủ ngoan, có phải là cần trở nên giống như em gái mới được đúng không? Nếu chúng mình giống nhau thì cả nhà sẽ không bao giờ xa nhau đúng chứ?

……

(Truyện được đăng tại: https://dtruyen.com/xuyen-nhanh-moi-lan-xuyen-sach-deu-bi-bat-xoay-chuyen-nhu-than/)

“Nguyện vọng của Phương Niệm Thu là trở thành một tiểu tiên nữ mà người người đều thích.” Vu Thận nói.

Đối với Nhan Tấn Vân mà nói, cái này thực sự là sét đánh ngang tai.

“Cho dù cả đời này tôi chuyên tâm làm từ thiện, nỗ lực làm việc tốt, làm cả Hoa Quốc xúc động, cảm động cả danh nhân thế giới, bọn họ cũng chỉ gọi tôi là thánh phụ, sẽ không phong tôi làm tiểu tiên nữ đâu!” Nhan Tấn Vân không biết bây giờ nên làm cái gì mới được, “Vu Thận, có thể làm thế này không, Phương Niệm Thu muốn trở thành tiểu tiên nữ, xét đến cùng là do niềm mong nhớ người nhà của cậu bé, hy vọng có thể có một gia đình trọn vẹn, tôi đi theo phương hướng này, tích cực hoà nhập Tống gia, có phải cũng được tính là hoàn thành nhiệm vụ hay không?”

Vu Thận lắc đầu: “Không được. Nguyện vọng cậu bé là trở thành tiểu tiên nữ.”

Đừng cố thử làm rõ logic của một đứa bé năm tuổi, cũng đừng cố giảng đạo lý với chúng, chúng nó có cách lý giải riêng của chính mình về thế giới này. Có lẽ trong cái nhìn của Phương Niệm Thu, chỉ cần cậu bé trở thành tiểu tiên nữ thì cậu có thể ở cạnh người nhà mãi mãi. Chỉ cần cậu trở thành tiểu tiên nữ, những sự khổ cực mà cậu đã trải qua sẽ không bao giờ phải gặp lại nữa. Cậu sẽ mãi mãi sống vui vẻ hạnh phúc. Ba chữ “Tiểu tiên nữ” có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt đối với Phương Niệm Thu.

Đương nhiên, một đứa trẻ năm tuổi chắc chắn đã có nhận thức về giới tính, thật ra nội tâm cậu bé cũng biết, cậu là một bé trai, không có cách nào trở thành tiểu tiên nữ. Vì không để ba mẹ có thể nói ra lý do: “Xin lỗi con, Tiểu Thu không phải tiểu tiên nữ thật sự, cho nên chúng ta vẫn phải rời xa con.”, nên Phương Niệm Thu không chỉ hy vọng trở thành tiểu tiên nữ, mà còn muốn trở thành tiểu tiên nữ mà ai ai cũng công nhận.

“Chẳng lẽ tôi còn phải mặc đồ nữ sao? Nguyện vọng này thật sự không hợp lý mà!” Nhan Tấn Vân thực sự muốn khóc.

“Trong nam giới trưởng thành tồn tại một tỉ lệ nhất định những người có sở thích mặc đồ khác giới, sở dĩ bọn họ có sở thích mặc đồ khác giới, có lẽ vì áp lực cuộc sống quá lớn, hoặc từng có một loại chấn thương tâm lý nào đó. Phương Niệm Thu không phải có sở thích mặc đồ khác giới, nhưng việc người nhà ly thế thực sự tạo thành chấn thương tâm lý rất lớn cho cậu bé. Đứng ở góc độ của cậu ấy, có nguyện vọng như vậy thật ra cũng vẫn hợp lý.”



Nhan Tấn Vân hung ác lườm Vu Thận. Giờ này còn cần cậu phân tích à? Giờ cần phải suy sụp cùng tôi!

Vu Thận lập tức giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: “OK. Vậy thì cậu muốn từ bỏ nhiệm vụ lần này sao?”

“Đừng, trước đừng từ bỏ.” Nhan Tấn Vân vội vàng nói. Nếu tâm nguyện của người qua đường Giáp không được thực hiện, như vậy bọn họ sẽ không có cách nào nhận được tân sinh. Đừng thấy Nhan Tấn Vân làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy, lẽ ra phải ở trong thời gian dài đằng đẵng mài giũa ra lòng dạ sắt đá, nhưng thật ra mỗi lần cậu tiến vào một thế giới mới, cậu đều sẽ có lòng đồng cảm ở mức nhất định với nguyên thân.

Nguyện vọng của Tiểu Thu lạ kỳ như thế, từ góc độ nào đó mà nói, không phải cũng là vì đứa nhỏ này quá đáng thương hay sao.

Chỉ cần Nhan Tấn Vân thực hiện tâm nguyện của Tiểu Thu, trong hư không sẽ hình thành một thế giới song song, Tiểu Thu sẽ có được cuộc sống mới ở thế giới song song đó. Nghĩ lại mà xem, ở trong thời không đó, ký ức Tiểu Thu sẽ bị làm mờ thành thành một giấc mơ, cậu bé năm tuổi bị ác mộng doạ tỉnh, la khóc đi sang phòng ba mẹ. Ba mẹ bị chọc cười, mẹ ôm cậu nhẹ nhàng dỗ dành: “Đại bảo bối của mẹ ơi, trong mơ đều là giả. Mẹ đang ở đây mà, mẹ yêu Tiểu Thu nhất!”

Suy nghĩ như vậy một chút, có phải sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ hay không?

Bởi vậy, Nhan Tấn Vân sẽ không dễ dàng từ bỏ mỗi một cái nhiệm vụ.

Nhan Tấn Vân đột nhiên nảy ra ý nghĩ, nói: “Có thể làm như này không, tôi sửa lại tên trước, đổi thành ‘Tiên Nữ’, Phương Tiên Nữ, sau đó nỗ lực trở thành một người có có cống hiến đối với xã hội, với nhân dân. Khi người đời nhắc tới tôi thì sẽ nói, nhìn này, đó là Phương Tiên Nữ, anh ấy cống hiến cho nước ta cái gì gì đó, tôi rất thích anh ấy. Đây có được tính là hoàn thành nhiệm vụ không?”

“Đây là cậu đang trộm thay đổi khái niệm.” Vu Thận nói.

Trộm đổi khái niệm chắc chắn là không được.

Nếu sửa mỗi cái tên mà được tính là hoàn thành nhiệm vụ, thế thì nhiệm vụ quá đơn giản, muốn trở thành mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, chỉ cần sửa tên thành “Đệ Nhất Mỹ Nhân” là được, muốn trở thành người giàu số một thế giới, chỉ cần sửa tên thành “Người Giàu Số Một Thế Giới” là được.

Là nhiệm vụ giả thâm niên, Nhan Tấn Vân đương nhiên biết không thể trộm đổi khái niệm, không có lối tắt để làm nhiệm vụ, nhưng vẫn tỏ vẻ mất hứng mà nói: “Cậu không thể an ủi tôi một chút à, sao lại giả vờ thôi cũng không thèm giả vờ một chút mà phải vạch trần tôi luôn thế?”

Vu Thận mới không bị mắc lừa đâu, mặt vô biểu tình mà trêu chọc: “Thân ái, bộ dáng cậu lúc cố tình gây sự, giống như bạn gái vậy.”

Tống Bác Duyên cuối cùng cũng biết, Tiểu Thu cần lẳng lặng là muốn một mình. Ai da, mất công có năng lực của đồng tiền đầy người nhưng lại không chỗ phát huy! Anh ngồi xổm xuống cạnh Vu Thận, hỏi: “Không đúng, em với Tiểu Thu không phải đã nhất kiến như cố à, sao em ấy lại đuổi em ra ngoài thế?” Anh chỉ là tò mò, tuyệt đối không có ý chê cười, càng không có ý muốn cười trên nỗi đau của người khác đâu nha.

“Bởi vì em nói cậu ấy giống bạn gái.” Vu Thận ít lời mà nhiều ý nói.

Tống Bác Duyên: “???”

Ba à, phiền ba quản tốt học sinh của mình đi, bảo cậu ta cách xa em họ yêu quý của con ra một chút!