Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Mỗi Lần Xuyên Sách Đều Bị Bắt Xoay Chuyển Như Thần

Chương 1: Xoay Chuyển Như Thần Trong Niên Đại Văn

Chương Tiếp »
Edit: At_Thiên Thiên

Sau cái cảm giác quen thuộc của việc mất trọng lực được một lát, Nhan Tấn Vân biết mình đã thuận lợi xuyên đến một thế giới hoàn toàn mới.

Cậu nói thầm trong lòng một tiếng “Vu Thận”, yên tĩnh chờ vài giây nhưng không thấy ai trả lời. Cậu lại gọi thầm trong lòng một tiếng hệ thống, nhưng cũng không có ai trả lời. Dù vậy Nhan Tấn Vân cũng không hoảng loạn, việc mất đi hệ thống đã nằm trong dự đoán của cậu.

Nhan Tấn Vân là một người mang theo “Hệ thống tâm nguyện của người qua đường Giáp” làm nhiệm vụ trong 3000 thế giới.

Nếu so sánh mỗi thế giới với một quyển sách thì nhất định tác giả sẽ tập trung chủ yếu viết về các nhân vật chính, “Người qua đường Giáp” sẽ bị viết sơ lược. Nhưng cho dù mỗi thế giới chỉ là một quyển sách thì người sinh hoạt ở trong đó cũng thực sự tồn tại, những người qua đường Giáp bị sơ lược đó cũng có nỗi vui buồn tan hợp của cuộc đời họ. Bọn họ không cam lòng mình trở thành sự “Sơ lược” trong một quyển sách. Vì thực hiện lý tưởng và khát vọng của họ, “Hệ thống tâm nguyện của người qua đường Giáp” đã sinh ra đúng thời điểm đó.

Nếu trước khi chết, người qua đường Giáp có tâm nguyện chưa thực hiện được thì sẽ sinh ra ý chí rất lớn khiến đầu não có thể biết tới, đầu não đó sẽ sắp xếp cho nhiệm vụ giả đi trợ giúp bọn họ thực hiện tâm nguyện. Khi tâm nguyện đã được thực hiện thuận lợi, đầu não có thể đạt được năng lượng, nhiệm vụ giả có thể đạt được điểm tích luỹ, còn những người qua đường Giáp sẽ có thể giành được cuộc sống mới. Trong hư không sẽ có thế giới lấy người qua đường Giáp làm trung tâm để hình thành một thế giới song song mới, ở đây người qua đường Giáp sẽ thăng lên thành “Nhân vật chính”, có được số mệnh của nhân vật chính và vượt qua cả đời hạnh phúc vui vẻ.

Muôn vàn thế giới bởi vậy mà không ngừng sinh sôi.

Nhan Tấn Vân là một nhiệm vụ giả lâu năm, mỗi một nhiệm vụ mà đầu não giao đều được hoàn thành trọn vẹn.

Ở trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, hệ thống là một sự trợ giúp không thể thiếu, có thể cung cấp cốt truyện thế giới cho nhiệm vụ giả, tin tức về mục tiêu nhiệm vụ, còn có thể tiến hành hạch toán điểm tích luỹ và cung cấp dịch vụ đổi điểm, là nhịp cầu kết nối giữa nhiệm vụ giả với đầu não. Sau lần xuyên qua này, Nhan Tấn Vân không liên hệ được với hệ thống, điều này ý nghĩa rằng cậu không thể nắm rõ được nhiệm vụ.

Tình huống hình như có chút không ổn rồi.

May mắn rằng Nhan Tấn Vân là một nhiệm vụ giả lâu năm, gặp qua nhiều sóng to gió lớn, hoàn toàn có thể căn cứ vào kinh nghiệm của bản thân để làm việc. Với lại, tuy rằng không có hệ thống, nhưng Nhan Tấn Vân vẫn còn một cái không gian tuỳ thân nhỏ mà cậu đã dùng siêu nhiều điểm tích luỹ để đổi lấy. Không gian nhỏ này là một không gian 3 chiều cao cấp, tuy rằng thể tích không lớn, nhưng bên trong có chút đồ vật khẩn cấp, thời khắc mấu chốt có thể cần sử dụng tới.

Ý thức được cơ thể hiện tại đang phát sốt, Nhan Tấn Vân lấy từ trong không gian nhỏ một viên thuốc hạ sốt đặc hiệu, trộm nuốt xuống. Sau đó cậu nhắm mắt lại, bắt đầu sắp xếp lại ký ức. Các nhiệm vụ giả cũng không thể chân chính kế thừa được ký ức của những người qua đường Giáp, chỉ có thể dùng phương thức giống với việc xem điện ảnh ở trong đầu để nhìn đến một ít cảnh tượng tương đối khắc sâu trong trí nhớ của nguyên thân.

Thế giới này có lẽ là một quyển “Niên đại văn”.

Nguyên thân mới năm tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, hẳn là xuất thân không tồi, nhưng khi hai ba tuổi lại mất đi cha mẹ và em gái, sau đó không lâu cùng ông nội bị điều về nông thôn. Tháng trước, ông nội mắc bệnh mà chết, nguyên thân cứ như vậy không còn người thân!

May mắn là người ở trong thôn núi này đều thực giản dị. Người bên ngoài đều điên cuồng vì cuộc phê đấu*, còn người trong thôn vẫn thành thật sống qua ngày, cùng lắm chỉ là khi mở đại hội thì làm bộ hô khẩu hiệu, cũng không có ác tâm. Đội trưởng đội sản xuất thở dài nhận nguyên thân về nhà mình, để dành được một chút canh loãng, lương thực phụ, dù sao cũng không để cho nguyên thân bị đói.

***phê đấu (批斗): thuật ngữ Cách mạng Văn hoá Trung Quốc, dùng để chỉ các cuộc biểu tình tố cáo hay các phiên đấu tranh, là cảnh tượng bạo lực công khai vào thời Mao - Trung Quốc, nơi "kẻ thù giai cấp" của những người theo chủ nghĩa Mao bị những người họ thân cận làm nhục, tố cáo, đánh đập và tra tấn.***

Thế nhưng lúc này trẻ con nông thôn đều được nuôi thả, người lớn và bọn trẻ choai choai đều muốn ra đồng kiếm điểm công, không ai có thời gian lúc nào cũng trông chừng đám trẻ nhỏ. Ông nội nguyên được chôn cất ở trên núi, khi cậu bé chạy lên trên núi tìm ông thì bị ngã xuống mương, mãi cho đến khi chạng vạng mới có người tìm được. Cậu bé đã tử vong vì sốt cao, lúc này liền đổi thành Nhan Tấn Vân.

Nguyện vọng của một đứa trẻ như vậy thì có thể là gì đây?



Nhan Tấn Vân xem qua ký ức nguyên thân thêm một lần. Nguyên thân còn nhỏ, ký ức rất có hạn.

Nguyên thân là một đứa trẻ rất ngoan, rất nghe lời ông nội. Mà ông cậu bé là một người có chí hướng, lòng dạ lớn lao, đang ở trong bóng đêm nhưng vẫn luôn hướng tới ánh sáng. Theo Nhan Tấn Vân suy đoán thì có lẽ ông lão mắc phải bệnh ung thư gan. Trong mấy ngày cuối cùng của cuộc đời, ông biết mình sống không được bao lâu, nhưng ông không yên lòng cháu nhỏ, bởi vậy chịu đựng ốm đau để nói chuyện với nguyên thân rất nhiều. Nguyên thân còn nhỏ, không thể hiểu hết từng câu ông nói, ông liền yêu cầu nguyên thân học thuộc những lời này.

“Đừng nên oán hận.”

“Nếu con cảm thấy đất nước hiện tại có chỗ nào không tốt thì con phải cố gắng học hành, rồi sau này đi xây dựng nó, thay đổi nó.”

“Phải yêu đất nước của chúng ta.”

“Chăm sóc tốt bản thân, cố gắng học hành.”

……

Nguyên thân đã trịnh trọng đồng ý ở trước giường của ông.

Nhan Tấn Vân nghĩ thầm, nhiệm vụ lần này nhất định là nó, cố gắng học hành thật tốt, xây dựng tổ quốc, trở thành niềm kiêu ngạo của ông nội. Thật ra nhiệm vụ mà bọn họ làm cũng có quy luật, như loại “Niên đại văn” này, tâm nguyện của người qua đường Giáp không phải làm giàu thì sẽ là đạt thành tựu trong học tập, dù sao tới tới lui lui chỉ có vài loại như vậy, không khác nhau mấy. Nhan Tấn Vân đã làm rất nhiều loại nhiệm vụ tương tự.

Trong nháy mắt, trong lòng Nhan Tấn Vân đã có phương án.

Lúc này còn cách mấy năm nữa thì sẽ khôi phục thi đại học, cậu quyết định dần dần dựng lên hình tượng “Thần đồng” ở trước mặt người trong, chờ sau khi nhà nước khôi phục thi đại học, cậu sẽ nhanh chóng nhảy lớp để đạt được tư cách thi đại học, sau đó thi đậu đại học quốc gia hàng đầu……

Nhan Tấn Vân ở trong lòng nói với nguyên thân: “Thi đại học quá đơn giản, anh tham gia thi đại học không đến mấy trăm thì cũng được mấy chục lần. Cậu bé yên tâm đi, anh nhất định giúp em thực hiện tâm nguyện.” Chỉ cần hoàn thành tâm nguyện, nguyên thân sẽ có thể đạt được cuộc sống mới.

(Truyện được đăng tại: https://dtruyen.com/xuyen-nhanh-moi-lan-xuyen-sach-deu-bi-bat-xoay-chuyen-nhu-than/)

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng nói nôn nóng.

“Chú ba, trong gian nhà ở bên này…… Chú mau xem giúp, đứa nhỏ kia cả người nóng bỏng, doạ chết cháu rồi……” Một người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen đẩy cửa ra, dẫn theo một ông lão dáng người khô gầy ở phía sau đi vào trong phòng. Thấy trước giường Nhan Tấn Vân không có người, người đàn ông trung niên ấy quay đầu về phía gian nhà bên ngoài hô to, “Xuân Nữu, sao con không trông ở trước giường!”

“Dạ con tới đây, mẹ bảo con đi qua chỗ thím cả mượn thìa sữa mạch nha, đem cho Tiểu Thu ăn. Nhân tiện con qua chỗ thanh niên trí thức Hạ, bọn họ có thuốc hạ sốt, nhưng chỉ còn nửa viên, Ông ba nhìn thử xem có thể cho Tiểu Thu uống được không ạ?” Lương Xuân Nha chạy chậm tiến vào. Cô vừa mới rời đi hai ba phút. Bởi vì cả thôn không lớn, cô chạy ngược chạy xuôi cũng không tốn nhiều thời gian.

Nhan Tấn Vân nghe thấy vậy, nghĩ thầm, cả nhà đại đội trưởng thật sự đều là người tốt.



Tên nguyên thân là Phương Niệm Thu, Tiểu Thu là nhũ danh của cậu bé. Nhà đại đội trưởng họ Lương. Lương Xuân Nha là con gái út của đại đội trưởng. Trên người nguyên thân không có đồ gì có thể kiếm lợi, cậu bé bị bệnh, đội trưởng Lương chạy vội đi mời thầy thuốc cho cậu, Lương Xuân Nha vừa vì cậu mượn sữa mạch nha, lại vừa vì cậu mượn thuốc, bọn họ đều vô cùng sốt ruột. Nếu đây không phải người tốt thì như thế nào mới được xem là người tốt?

Nhan Tấn Vân thở chậm lại, giả vờ ngủ.

Giả vờ ngủ là một loại kỹ năng, nhiệm vụ giả lâu năm sẽ rất am hiểu việc này. Nhan Tấn Vân không thu thập được nhiều tin tức từ trong trí nhớ của nguyên thân, lúc này mới giả vờ ngủ để có thể thu thập nhiều tin tức hữu dụng hơn, tránh cho vừa lên mới tiếp xúc với người khác đã để lộ dấu vết.

Tuy rằng Nhan Tấn Vân cảm thấy nhiệm vụ lần này khó khăn không lớn, nhưng trước kia cậu chưa từng xuyên thành đứa trẻ năm tuổi. Xuyên tới xuyên lui nhiều thế giới như vậy, mặc dù xuyên thành thiếu niên, cũng đều đã mười bốn mười lăm tuổi, càng nhiều thời điểm xuyên trực tiếp thành người trưởng thành. Lần này cần phải đóng giả làm trẻ con và không được để lộ ra dấu vết nào, việc này là một sự thách thức đối với cậu.

Đội trưởng Lương kéo tam thúc vào trong nhà.

Người nghèo mệnh tiện, phạm vi trăm dặm quanh khu này vốn không có vị bác sĩ giỏi nào. Chú ba được đặt kỳ vọng cao cũng chỉ biết một ít dược lý đơn giản, trên người ngay cả bộ công cụ hành nghề y hoàn đều không có. Ông bước nhanh đến mép giường, vừa đi vừa nói: “Nếu thật sự nóng sốt nghiêm trọng như các cháu nói, vẫn nên nhanh chóng đem đứa nhỏ đi đến trạm y tế ở trấn trên khám đi……”

“Anh cháu ra chỗ chuồng bò dắt con la với xe ba gác đến rồi sẽ đi ngay.” Lương Xuân Nha sốt ruột mà nói. Thôn bọn họ ở vùng núi hẻo lánh, đi trấn trên phải leo qua núi, dù đi nhanh cũng mất tới sáu bảy tiếng đồng hồ. Nếu kéo xe ba gác thì có thể sẽ nhanh hơn một chút.

Mẹ Lương ôm một bọc giống như áo bông mới từ trong phòng bước ra, nói: “Lấy quần áo này mặc cho Tiểu Thu, đừng để thằng bé bị trúng gió trên xe đẩy. Quần áo này che được kín mít.” Bà lại nhét thêm chút tiền vào túi áo chồng, đi bệnh viện cần phải mang tiền.

Cả nhà đều sốt ruột, nhất thời có chút luống cuống tay chân.

Ông ba nghĩ thầm, đây thực sự là tâm địa Bồ Tát, nếu kể cho người không biết, còn tưởng rằng đứa nhỏ bị bệnh trên giường kia là cháu trai ruột của nhà này! Ông vươn tay đặt lên trán Nhan Tấn Vân, sửng sốt, nhanh chóng đổi tay khác sờ soạng một chút, còn duỗi vào trong quần áo sờ sờ bụng Nhan Tấn Vân: “Đây…… Đây là đã hạ sốt rồi mà? Đâu có nghiêm trọng như các cháu nói! Được rồi, đứa nhỏ tự hạ sốt là được. Không cần uống thuốc, ninh chút cháo gạo trắng cho cháu nó bồi bổ đi.”

Mọi người đều sửng sốt. Lương Xuân Nha không thể tin tưởng mà chạy đến mép giường, duỗi tay vuốt trán Nhan Tấn Vân, chỉ nghe nàng vui mừng nói: “Thật sự hạ sốt! Thật sự hạ sốt! Mới vài phút đã hạ sốt thật rồi!” Đây thực sự là kỳ tích!

Nếu không phải mấy năm nay đang thực hiện bài trừ phong kiến mê tín, mẹ Lương thật sự muốn nói một câu Bồ Tát phù hộ.

Nhan Tấn Vân đúng vào lúc này mở to mắt, nỗ lực diễn một ánh mắt ngây thơ, yếu ớt nhìn mấy người đang trông coi ở mép giường cậu. Lương Xuân Nha ôn hòa nói: “Tiểu Thu à, hiện tại em cảm thấy thế nào? Có khó chịu chỗ nào không?”

Nhan Tấn Vân lắc đầu, vẫn dùng ánh mắt ngây thơ mờ mịt nhìn mọi người, duy trì hình tượng đứa trẻ năm tuổi không kẽ hở.

Lương Xuân Nha sững sờ cả người.

Nhan Tấn Vân trong lòng có chút hồi hộp, mơ hồ có loại dự cảm không tốt. Chỉ thấy Lương Xuân Nha nhanh chóng quay đầu lại giữ chặt tay áo thầy thuốc, hoảng hốt nói: “Ông ba, ông xem lại giúp cháu với, chẳng lẽ Tiểu Thu bị sốt đến hỏng đầu óc biến thành đồ ngốc luôn rồi hay sao ạ?”

Nhan Tấn Vân: “……”

Hỏng bét, lần đầu tiên sắm vai trẻ con, cố gắng quá mức.
Chương Tiếp »