Lê Hân bối rối liếc mắt nhìn Tô Kình Vũ một cái rồi nhanh chóng lắc lắc đầu, đến bản thân y còn chưa thử qua bao giờ, khụ khụ, sao có thể giúp người khác giải quyết chứ?
“Nhưng thật sự rất khó chịu.” Cảm thấy hành vi của Lê Hân có chút trốn tránh và thẹn thùng, ánh mắt Tô Kình Vũ tối sầm lại, trên mặt vẫn là bộ dáng tủi thân, vội vàng nắm lấy tay Lê Hân.
“Tôi ——” Lời nói của Lê Hân bị cảm xúc trên tay truyền đến mà nghẹn lại.
“Lê Hân.” Tô Kình Vũ cũng bị hành động của bản thân dọa cho hết hồn, nhưng cái này lại không ảnh hưởng gì bởi vì nó cũng khiến tâm tình hắn cảm thấy sung sướиɠ, vì thế hắn lại trầm giọng khàn khàn tiếp tục trêu chọc đối phương: “Một chút thôi, hửm?”
Là một thanh khống thời kỳ cuối, Lê Hân nhất thời trầm luân vào trong giọng nói của đối phương, thực sự để hắn cầm lấy tay mình mà di chuyển.
Chờ sau khi xong việc, Lê Hân vội vàng rút tay mình về, đứng bật dậy. Miễn cưỡng tìm lại chút lý trí, vẻ mặt y vô cảm đi đến vòi nước rửa tay, để lại một câu “Tôi ra ngoài trước” liền nhanh chóng chuồn đi, chỉ là vành tai đỏ bừng đã bán đứng nội tâm của y.
Ở bên ngoài, sau khi Lê Hân giải thích tình hình với ông Thư xong lại trở về phòng mình tắm rửa, màu đỏ trên mặt lúc này mới miễn cưỡng rút đi.
Chỉnh lý bản thân xong đi ra ngoài, Lê Hân nhìn thấy ông Thư đi loanh quanh không ngừng ngoài cửa phòng Tô Kình Vũ, y hoài nghi hỏi: “Ông Thư?”
Trong nháy mắt Lê Hân xuất hiện, ánh mắt ông Thư sáng rực lên, ông vội vàng đem cái khay đồ ăn trong tay giao cho Lê Hân: “Thiếu gia vẫn không muốn mở cửa, tôi không thể vào được, hiện tại trọng trách chăm sóc thiếu gia giao cho cậu đó.”
“Không phải, cháu ——” Lê Hân còn chưa kịp từ chối đã thấy ông Thư chạy chậm rời khỏi. Nhìn bóng dáng khoẻ mạnh của ông ấy, lại nhìn cửa phòng đóng chặt, Lê Hân khóc không ra nước mắt, ông Thư à ông lấy đâu ra tự tin Tô tiểu quỷ sẽ mở cửa cho cháu vậy?
“Thịch thịch thịch ——” hít sâu, Lê Hân giơ tay gõ cửa: “Tô tiểu, khụ khụ, bạn học Tô, tôi ——” còn chưa nói xong, cửa phòng đã mở ra.
“Vào đi.” Tô Kình Vũ một tay nhận lấy cái khay trong tay Lê Hân, một tay nhanh chóng kéo Lê Hân vào trong, sau đó khóa trái cửa phòng.
Ông Thư mai phục ở góc ngoặt chuẩn bị đợi cửa mở ra để vọt vào: “……” Lão thái gia, sức chiến đấu của thiếu gia quá mạnh, ông không hold được!
Trong phòng.
“Hắt xì, cậu có chuyện gì sao?” Ngay khi Tô Kình Vũ đặt khay lên tủ đầu giường đã bắt đầu hắt xì.
Lê Hân ngồi một bên, mặc dù không hiểu Tô Kình Vũ và ông Thư đang làm gì, nhưng y vẫn chỉ chỉ cái khay bên cạnh, giải thích: “Ông Thư kêu tôi cho cậu uống thuốc.”
Tô Kình Vũ nhíu mày, đầy mặt ghét bỏ: “Tôi không bị cảm, cần gì phải uống thuốc? Hắt xì ——”
Lê Hân khoanh tay cười như không cười nhìn đối phương.
“Chậc.” Tô Kình Vũ mặt vô biểu tình cầm lấy cái chén chứa đầy chất lỏng màu đen, sau một hồi rối rắm vẫn chọn từ bỏ, nghĩ đến lúc trước đã từng uống thứ thuốc đen thui ông Thư nấu, hắn không dám nếm thử lần hai. Thừa dịp Lê Hân không chú ý, hắn vội vàng nhảy lên giường, trực tiếp kéo chăn qua đầu, soạt một cái, cả người đã bị cái chăn gắt gao cuốn chặt.
Lê Hân bị loạt động tác của Tô Kình Vũ hù đến ngây người: “……”
Một lúc lâu sau, Lê Hân không nín được bật cười một hồi, y mới tiến lên vỗ vỗ cái đống chăn hình người kia, cười nói: “Chỉ uống thuốc thôi mà, Tô Kình Vũ, cậu đến mức này sao?”
“Cậu đừng cười, đó là vì cậu chưa từng uống thuốc của ông Thư. Có giỏi thì cậu thử một lần xem.” Tiếng phản bác yếu ớt từ trong chăn truyền ra.
Lê Hân nhướng mày, chuyển tầm mắt lên thứ chất lỏng đen thui kia, y chần chờ một lát mới cầm lấy cái thìa bên cạnh.
Không có mùi gì kỳ quái, chỉ là nhìn qua có hơi khủng bố thôi. Lê Hân hơi hơi do dự, sau đó vươn đầu lưỡi liếʍ một tí để phòng ngừa nếu nó thật sự quá khó uống. Thế nhưng đầu lưỡi dù chỉ tiếp xúc với chất lỏng có tí xíu đã lập tức rút về, cũng không tránh khỏi bị trúng chiêu.
Cả khuôn mặt Lê Hân không khống chế được mà co rúm lại, cảm giác trên đầu lưỡi trong nháy mắt nổ tung, vừa đắng vừa tê, cảm giác chua chát tê dại theo đầu lưỡi truyền thẳng đến não bộ, khiến người ta nhịn không được lập tức run lên. Một hồi lâu sau, sau khi cái loại cảm giác này biến mất, y mới hiểu rõ lý do vì sao Tô Kình Vũ lại sợ thuốc của ông Thư tới vậy.
Nhưng mà, y chợt cảm thấy vui sướиɠ khi người gặp hoạ, giơ nắm tay phải ho khan một tiếng, y mạnh mẽ giật chăn của Tô Kình Vũ ra, ra vẻ đạo mạo nói: “Đây là ý tốt của ông Thư, cậu nhẫn tâm để ông ấy thất vọng sao?”
“Nếu như trong mắt cậu không có ý vui sướиɠ khi người gặp hoạ thì tôi đã tin tưởng cậu rồi.” Giật vài lần cũng không giật chăn về được, Tô Kình Vũ không cam lòng ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt nhìn Lê Hân.
Lê Hân cũng không phản bác, y cầm lấy chén thuốc kia đưa cho hắn, giọng điệu quái dị nói: “Thuốc mà lạnh sẽ càng khổ hơn.”
Tô Kình Vũ liếc nhìn Lê Hân một cái thật sâu, hắn mặc niệm cho hành động kéo y vào phòng của mình. Nhưng hắn cũng biết lời y nói cũng có phần đáng tin, cau mày nhận lấy chén sứ, dưới ánh mắt vui sướиɠ khi người gặp hoạ của Lê Hân mà uống.
“Ưm ——” Các loại cảm giác chua chua chát chát bùng nổ trong miệng khiến thân thể Tô Kình Vũ run run, hắn nhanh chóng cầm lấy ly nước lọc bên cạnh súc miệng, nhưng dù có làm vậy thì cái vị giác thê thảm của hắn cũng không thể thoải mái trở lại.
“Bên cạnh có kẹo.” Lê Hân cười như không cười chỉ chỉ viên kẹo bên cạnh, cảm khái nói: “Ông Thư quá là chu đáo.”
Nhìn dáng vẻ của Lê Hân, đáy mắt Tô Kình Vũ hiện lên suy nghĩ khó hiểu, sắc mặt hắn tái nhợt ngả người dựa ra sau, giọng nói run rẩy: “Cậu đút tôi.”
“Tự mình ăn đi, không ăn thì cứ khổ chết cậu.” Lê Hân không sao cả mà nhún vai, từ chối yêu cầu của đối phương.
“Ưm, khó chịu quá đi.” Tô Kình Vũ cau mày, dường như đang khó chịu, trong miệng lẩm bẩm.
Cả người Lê Hân cứng đờ, xanh mặt nói: “Đừng có quá đáng.” Đừng có tưởng tỏ ra đáng thương là y sẽ thỏa hiệp nha! Chẳng lẽ tên tiểu quỷ này muốn làm cho y mềm lòng sao?
“Ưʍ.” Tô Kình Vũ mở to mắt, đáng thương vô cùng nhìn về phía Lê Hân, ánh mắt lúc nào cũng lạnh nhạt cứng rắn vậy mà bây giờ lại giống như cún con ngốc nghếch.
“Shit!” Lê Hân phẫn hận cầm lấy viên kẹo trên khay, mặt vô biểu tình duỗi tay đến trước mặt Tô Kình Vũ, giọng nói ghét bỏ: “Nhanh lên.”
Trong mắt Tô Kình Vũ hiện lên ánh sáng vừa lòng, nhanh chóng ngậm lấy ngón tay Lê Hân, cùng lúc cắn vào viên kẹo cũng liếʍ liếʍ ngón tay y.
Lê Hân kinh ngạc nhìn vẻ mặt tự nhiên của Tô Kình Vũ, y an ủi bản thân, cái này chỉ là ngoài ý muốn, sau đó tùy ý rút khăn giấy bên cạnh ra lau ngón tay, nói: “Nhiệm vụ ông Thư giao cho tôi coi như hoàn thành, tôi đi đây.”
“Chờ đã.”
“Ừ?” Lê Hân vốn muốn đứng dậy lại dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía Tô Kình Vũ đột nhiên ngẩng đầu.
“Cậu không muốn hỏi tôi chuyện tối nay sao?”
Cho dù không có bằng chứng cho thấy đó là do An Thần làm, nhưng trong lòng Lê Hân đã suy đoán được hơn phân nửa từ lâu rồi, nên y cũng không thèm tò mò đâu.
“Cậu biết là An Thần làm?” Tô Kình Vũ thoáng chốc đã suy đoán được tâm lý của Lê Hân, “Nếu tôi nhớ không lầm, cậu hình như có chút ghét bỏ An Thần?”
“Lại sao đây?” Lê Hân ngồi lại chỗ cũ, hỏi ngược lại: “Không phải cậu cũng không thích An Thần sao?”
“Chúng ta có mục đích giống nhau.” Tô Kình Vũ đột nhiên nói một câu như vậy.
Lê Hân hơi sửng sốt, sau đó mới hiểu đối phương muốn nói gì, y buồn cười mở miệng: “Cậu biết mục đích của tôi là gì à? Bạn học Tô, cậu đừng ——”
“Mục tiêu của cậu không phải là An Thần sao?” Tô Kình Vũ cũng không sợ bản thân nói lộ ra chuyện gì: “Cậu lúc nào cũng để ý đối phương, nhưng không phải để ý kiểu yêu thích, mà càng giống như đề phòng hành động của đối phương hơn.”
Lê Hân im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu nói: “Cho nên?”
“Chúng ta có thể hợp tác.” Tuy không hợp tác hắn cũng có thể giải quyết An Thần, nhưng nếu hợp tác, hắn sẽ có thêm cơ hội tìm hiểu về người đối diện.
“Hợp tác thế nào.” Lê Hân lộ ra vẻ mặt động lòng.
Sau đó, hai tên trong lòng có quỷ lại tiếp tục thảo luận sâu hơn về những việc tiếp theo.
Có lẽ là vì nửa tin nửa ngờ, hoặc là vì nguyên nhân nào đó mà hiện tại Lê Hân không còn đề phòng Tô Kình Vũ như trước nữa.
Mấy ngày tiếp theo, Lê Hân vẫn ngốc trong nhà Tô Kình Vũ, kỳ lạ chính là khi y nói với cha mẹ muốn ở nhà của bạn một thời gian, hai người vậy mà lại giơ tay tán thành, khiến y buồn bực không biết có phải do y cản trở tầm mắt của hai người quá không.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của Lê Hân, trong lòng Tô Kình Vũ mềm nhũn, nhưng rất nhanh hắn đã cúi đầu che khuất cảm xúc trong đáy mắt, giọng nói không chút gợn sóng: “Chú với dì chắc là nghĩ cậu đã trở nên hoạt bát hơn một chút. Trong nhận thức của họ, ở cùng với bạn bè mà nói, có nghĩa là cậu…… Bắt đầu trở nên tốt hơn.”
Lê Hân sửng sốt, chợt y nở nụ cười, cảm thấy trong lòng ấm áp, cho nên cũng không để ý đến điều khác lạ trong lời nói của Tô Kình Vũ. Bởi vì từ khi ông nội…… Nghĩ đến ông nội, khoé mắt y thoáng chốc lạnh đi.
“Sao vậy?” Cảm nhận được sự thay đổi của Lê Hân, Tô Kình Vũ ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra sự quan tâm không dễ phát hiện.
“Không có gì.” Lê Hân miễn cưỡng cong cong khóe miệng, “Tôi về phòng trước.” Nói xong, mặc kệ vẻ mặt của Tô Kình Vũ, y trực tiếp xoay người lên lầu.
Nhìn bóng dáng Lê Hân, Tô Kình Vũ đặt tạp chí trên đùi sang một bên, vẻ mặt khó đoán.
【 Hệ thống, không có cách nào tìm hiểu nguồn gốc và bối cảnh của Lê Hân sao? 】
【 Bởi vì hệ thống của cậu ta có cấp bậc thấp hơn, nên ta mới có thể nghe được âm thanh thông báo của nó. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà tư liệu của cậu ta bị khoá lại, dựa vào cấp bậc của ta thì không cách nào xâm nhập được. 】 Hệ thống hiếm khi thấy uể oải, vì sao một cái hệ thống ghẻ cấp thấp lại trang bị hệ thống phòng ngự cao như vậy làm gì chứ?
Nghĩ đến sự uể oải và sát ý vừa lóe lên trong mắt Lê Hân, Tô Kình Vũ không khỏi cảm thấy bực bội, cảm giác không biết chuyện gì đã xảy ra với y khiến hắn thật sự…
【 Ký chủ, cảm xúc của ngươi rối loạn. 】
【 Ừ. 】 Tô Kình Vũ hơi mệt mỏi dựa lưng vào sô pha, hắn không phản bác phán đoán của hệ thống.
Hệ thống còn muốn nói gì đó, nhưng thấy bộ dạng này của đối phương, đành phải đem lời định nói nuốt vào trong.