Thế giới 1 - Chương 6: Sao Tô Kình Vũ lại biết được chuyện riêng tư như vậy?

Tay đặt trên thắt lưng dừng lại một chút, Lê Hân rút tay về, tùy ý để chiếc quần lỏng lẽo treo trên eo mình. Y tiến lên một bước, bật vòi hoa sen, dòng nước nóng ấm lập tức chảy xuống, y lùi về phía sau ngồi lên bồn rửa tay, hai tay khoanh lại không biết đang nghĩ cái gì.

“Ào ào ——”

Dòng nước ấm áp nhanh chóng thấm ướt nền gạch, mặt kính cũng dần dần bị hơi nước bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo.

Lê Hân cong cong khoé miệng, lạnh lùng nhìn vào một góc nào đó, tiếp theo cởi chiếc quần lỏng lẽo ra nhấc chân bước vào bồn tắm. Nước ấm bao bọc lấy cơ thể khiến y thoải mái thở dài một tiếng, âm thanh nam tính trầm thấp lẫn chút khàn đặc lại mang thêm vài phần mê hoặc.

Mà ở cách vách, Tô Kình Vũ thình lình đứng bật dậy làm nghiêng đổ ly cà phê, hắn nhìn màn ảnh bị hơi nước che kín lại nhìn bàn làm việc bị cà phê làm dơ, có chút khó chịu thô bạo rút khăn giấy ra lau, trong đầu lại hồi tưởng đến ánh mắt vừa rồi của người kia, trái tim trong ngực nháy mắt đập nhanh kịch liệt. Sau đó….. nhìn xuống hạ thân đang căng phồng, ánh mắt Tô Kình Vũ thâm thuý, hoàn toàn không rảnh bận tâm đến hành động bất thường của bản thân cả ngày hôm nay.

Phía bên kia, mấy chục phút lúc sau, Lê Hân phủ thêm áo choàng tắm, sau khi thắt chặt đai lưng rồi mới đóng lại vòi hoa sen nãy giờ vẫn còn mở. Nhìn hình ảnh trong gương đã bắt đầu rõ ràng trở lại, y quay đầu tươi cười về hướng nào đó rồi rời khỏi phòng tắm.

Vừa ra ngoài liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Lê thiếu, quần áo của cậu đây.”

Lê Hân dựa vào cạnh cửa, đai lưng được thắt gọn gàng, cổ áo lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên mặt còn mang theo bọt nước chưa lau khô sau khi tắm rửa.

“Cảm ơn.” Giọng nói có chút nghẹn lại vì ngâm nước quá lâu, Lê Hân đưa tay nhận quần áo, thấy ông Thư còn muốn nói gì đó liền vội vàng mở miệng: “Nếu ông Thư không có gì muốn nói thì cháu đi thay đồ nhé.”

Ông Thư vốn còn muốn nói chuyện đành phải lắc lắc đầu.

“Cạch ——”

Lê Hân nhướng mày nhìn nguyên bộ quần áo màu trắng, y nhanh chóng thay đồ, chỉ là vừa nhìn tới qυầи ɭóŧ vừa vặn, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Cuối cùng thì hắn từ đâu mà biết được kích cỡ của y?

Tại sao Tô Kình Vũ lại biết được chuyện riêng tư như vậy chứ?

【 Hệ thống, trước kia Tô Kình Vũ và nguyên thân có từng tiếp xúc với nhau không? 】

【 Không có. 】

Hệ thống rõ ràng không có khả năng nói dối, nhưng Tô Kình Vũ thật sự rất kỳ quái, cảm giác như hắn biết rõ hết thảy về y, những thứ này đều khiến y cảm thấy không ổn.

“Lê thiếu, bữa tối đã chuẩn bị xong.”

“Ừm.” Thu hồi suy nghĩ, Lê Hân nhìn sang chiếc áo khoác vẫn như cũ trùm lên đèn bàn rồi mới xoay người rời đi.

Trên bàn cơm.

“Cậu không phải thích ăn cá sao?” Nhìn Lê Hân dường như không muốn ăn, Tô Kình Vũ đột nhiên hỏi một câu như vậy, hắn nhặt xương cá rồi đẩy tới bên cạnh y.

Lê Hân nhìn thịt cá trong chén, lập tức chuyển sự chú ý lên người hắn. Nguyên thân rõ ràng không thích ăn cá, người thích ăn cá là bản thân y, hơn nữa còn là cá đã được nhặt xương. Nhưng mà, sao Tô Kình Vũ lại biết được?

Lê Hân nghĩ mãi không ra đáp án liền bất giác nhíu chặt chân mày, nếu đối phương biết rõ thói quen của nguyên thân cũng không có gì, nhưng dùng giọng điệu khẳng định đó mà nói ra thói quen của y, đó mới là vấn đề lớn.

Điều mà Lê Hân không biết chính là đến Tô Kình Vũ cũng bị bản thân hắn dọa sợ, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi. Nhìn Lê Hân cúi đầu, đáy mắt hắn hiện lên vẻ phức tạp, trước đó rõ ràng hắn đã nghĩ sẽ bỏ qua tất cả mọi người…… Nhưng khi đối mặt với người này, tầm mắt hắn luôn không hiểu sao lại dính chặt trên người y, không giải thích được mà nói ra những lời ngay cả bản thân hắn cũng không quen thuộc.

【 Ký chủ, ngươi đây là yêu thầm người ta rồi. 】

【 Câm miệng. 】

【 Ký chủ, đừng quên chính cậu ta đã gϊếŧ ngươi. 】

【 Không phải cậu ấy, dù cho là cùng một cơ thể. 】

Hệ thống: “……” Ta không còn lời nào để nói!

【 Ding, nhiệm vụ phụ (bắt buộc hoàn thành): Bắn vào đầu Lê Hân. 】

Tô Kình Vũ: “……”

【 Xem như mày giỏi. 】

【 Ta tin ngươi sẽ không thật sự gϊếŧ cậu ta. 】

Thu hồi suy nghĩ, nhìn Lê Hân hơi hé mở đôi môi hồng hào nhai nuốt đồ ăn, bên trên còn dính một ít nước canh bóng loáng, khiến người muốn đến cắn lên đó một cái. Chợt nhận ra ý nghĩ của mình, hơn nữa vừa rồi còn nghe hệ thống nói như vậy, Tô Kình Vũ nháy mắt liền thấy cả người không được tự nhiên, ánh mắt dính trên đôi môi kia cũng nhanh chóng dời đi chỗ khác.

Hai người đều có suy nghĩ riêng mà bắt đầu dùng bữa, trên bàn ăn cũng khôi phục sự yên tĩnh. Ông Thư chú ý đến vẻ mặt của hai người bọn họ, trong lòng thầm nghĩ nên báo cáo như thế nào với lão thái gia.

Sau khi ăn xong, hai người lần lượt ngồi xuống hai chiếc ghế sô pha.

Trên TV đang chiếu kênh thiếu nhi “Bears”, Lê Hân tuỳ ý cầm một tờ báo lên lật xem, mà Tô Kình Vũ bên kia lại dựa lưng vào ghế sô pha không chớp mắt nhìn chằm chằm Lê Hân.

“Lê Hân.” Nhìn vẻ mặt Lê Hân lạnh nhạt chỉ khi nhìn thấy thứ mình thích mới hiện lên vài phần hứng thú kia, Tô Kình Vũ đột nhiên gọi ra tiếng.

“Ừm?” Lê Hân khó hiểu ngẩng đầu, chợt cảm giác bên tai có thứ gì đó bay sượt qua.

“Đoàng ——”

Lê Hân sờ lên gương mặt bị không khí cắt qua có hơi đau nhói, vẻ mặt thoáng chốc tối sầm, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào vũ khí trên tay Tô Kình Vũ —— là súng.

“Cậu quả nhiên không phải hắn.” Tô Kình Vũ như nghĩ tới điều gì, đáy mắt khó hiểu sinh ra chút ý cười, hắn đứng dậy thong thả đi đến trước mặt Lê Hân, “Lê Hân trước kia sẽ không thể tránh thoát nhanh như vậy.” Dù cho có bị thương, hắn vẫn có biện pháp kéo y tránh khỏi viên đạn.

“Đừng tức giận,” Thấy sắc mặt Lê Hân rõ ràng đã lạnh xuống, thoáng chốc lông mày giữa trán Tô Kình Vũ cũng dần giãn ra, “Trước đó tôi đã khẳng định rồi, chỉ là… cần phải làm một thử nghiệm nhỏ thôi.” Không hiểu vì sao hắn rất tin tưởng y sẽ không nhúc nhích, bởi vì người hiện tại chính là Lê Hân. Nghĩ đến đây, trong mắt Tô Kình Vũ càng hiện lên ý cười rõ rệt.

Nhìn tên thần kinh lúc thì muốn gϊếŧ y, lúc thì lại dịu dàng với y, Lê Hân trực tiếp đứng lên đá vào đùi đối phương một cái, nhanh chuẩn ác.

Tô Kình Vũ cũng không né tránh, đứng im dùng sức nhận một đá kia: “Bây giờ cậu hết giận chưa?”

Lê Hân: “……”

Liếc mắt nhìn Tô Kình Vũ một cái thật sâu, Lê Hân từ bỏ giao lưu với hắn, trực tiếp xoay người lên lầu. Y từ chối nói chuyện với bệnh nhân tâm thần!

【 Hệ thống, nếu còn lần sau, mày có thể cút. 】

Nhìn bóng lưng rời đi của Lê Hân, sắc mặt Tô Kình Vũ lập tức tối sầm.

Yên lặng hồi lâu, mới vang lên một âm thanh điện tử.

【 Được. 】

Ngày hôm sau.

Lê Hân và Tô Kình Vũ cùng nhau đến trường đã gây ra một trận oanh động không nhỏ.

“A Hân.” Ngay khi Lê Hân theo sau Tô Kình Vũ đi vào cổng trường đã bị Diệp Hành mặt mày lo lắng xông đến cản lại.

“A Hành, sao vậy?” Nhìn vẻ mặt nghẹn đến đỏ bừng lại không dám nói gì của Diệp Hành, Lê Hân liền chuyển tầm mắt nhìn sang thiếu niên đeo kính nhã nhặn bên cạnh cậu hỏi: “Thang Xán, nó bị gì vậy?”

“Không phải nó bị sao, mà là cậu bị sao đấy.” Thang Xán đẩy đẩy mắt kính, giọng nói lạnh băng nhưng lại mang theo vài phần quan tâm rõ ràng, “Cậu với Tô Kình Vũ sao có thể đi cùng nhau vậy?”

Tô Kình Vũ cách đó hai bước chân: “……”

“Ngoài ý muốn thôi.” Lê Hân cũng không thèm quan tâm Tô Kình Vũ có nghe thấy không, y nhướng mày chú ý tới mọi người xung quanh có vẻ như đang chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ: “Cho nên, đừng nói là tớ xuất hiện trên bảng thông báo của trường nha?”

Bảng thông báo của trường bọn họ là nơi dùng cho các tin tức giải trí, tám nhảm, nói chung có mặt trên đó nghĩa là sẽ bị cả trường chú ý, nhưng đa số đều là những tin đồn không tốt, chỉ có một số ít là ngược lại. Y nói như vậy cũng chỉ đùa một chút thôi, ai có ngờ đó lại là sự thật.

“Không phải cậu, chỉ là người nào đó lo lắng cậu sẽ bị ảnh hưởng nên sáng sớm đã kéo tớ ra đây.” Thang Xán nhớ tới cái cảnh bị người ta kéo từ trên giường tới đây, nhiệt độ quanh người nháy mắt thẳng tắp giảm xuống.

“Vậy thì là ai?”

Lê Hân vừa dứt lời liền thấy Thang Xán nâng cằm chỉ người bên cạnh y.

Bên cạnh? Lê Hân theo hướng cằm cậu nhìn sang, nhìn thấy Tô Kình Vũ đang ủ rũ dựa vào ven tường.

Dường như nhận ra ánh mắt dò xét của Lê Hân, Tô Kình Vũ thong thả ngẩng đầu, nhìn y lộ ra một nụ cười xán lạn.

“Thình thịch thình thịch ——”

【 Ký chủ, nhịp tim cậu đang tăng tốc. 】

【 Tao biết. 】

Nhớ tới những phản ứng kỳ lạ hôm qua, Lê Hân đổ tất cả nguyên nhân là do ảnh hưởng còn sót lại của nguyên thân. Thu hồi suy nghĩ, y nghi ngờ hỏi: “Nói cái gì?”

Nghĩ đến nội dung trên đó, Thang Xán không khỏi cau mày, nhìn bạn tốt đề nghị: “Cậu không biết vẫn tốt hơn, Tô Kình Vũ…… và chúng ta không cùng một loại người.”

Thấy Thang Xán có lẽ có chút hiểu biết về Tô Kình Vũ, đáy mắt Lê Hân loé lên chút tối tăm, “Tại sao không phải cùng một loại người?”

“Vòng tròn, gia thế của hắn không phải thứ chúng ta nên tiếp xúc” Nghĩ đến một màn vô tình nhìn thấy kia, Thang Xán liền không muốn đề cập đến Tô Kình Vũ, “Lê Hân, cậu nghe tớ nói, tớ sẽ không hại cậu.”

“Đi thôi.” Nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người bọn họ, Lê Hân nhếch môi cười thật sâu.

“Đi đâu?” Thang Xán nhìn Lê Hân đột nhiên thay đổi đề tài, cậu khó hiểu mở miệng, Diệp Hành bên cạnh cũng đầy mặt hoang mang.

Lê Hân dừng lại một chút, quay đầu cười nói: “Đương nhiên là đi xem chuyện vui rồi.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng đến bảng thông báo của trường.

“Chuyện vui?” Thang Xán nhanh chóng nhận ra ý của Lê Hân, nhìn Diệp Hành đầy mặt lo lắng, đành phải lôi kéo đối phương đi theo.

Ba người cộng thêm Tô Kình Vũ đuổi theo phía sau rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt mọi người, dù sao ngoại hình bốn người bọn họ cũng không kém, khí chất khác nhau, hơn nữa còn có chuyện hồi sáng, quả thật khó để người khác có thể bỏ qua.

Từ cổng trường đến bảng tin chỉ mất vài phút, hơn nữa bốn người đi cũng không chậm, một lát liền tới nơi, phía sau còn có mấy chục học sinh đi theo góp vui.

“Náo nhiệt thật nha.” Nhìn bảng tin bị ba tầng trong ba tầng ngoài học sinh vây xem, Lê Hân châm chọc liếc nhìn Tô Kình Vũ đứng cạnh mình: “Chuyện vui của cậu rất có giá đó.”

“Rảnh tới đau trứng hả.” Nếu không phải Lê Hân muốn đến đây, Tô Kình Vũ chắc chắn không thèm để ý, trở về cho người điều tra, kế tiếp sẽ xử lý tên chủ mưu đằng sau.

Nhìn đám người vẫn không có xu thế giảm bớt, ngược lại càng lúc càng đông, Lê Hân mím môi, thầm nghĩ lát nữa sẽ đi hỏi thăm sau vậy. Chỗ này nhiều người chen chúc cạnh nhau, lỡ như có người ở dơ, không chịu tắm rửa, cả người thối hoắc, một khi bị đυ.ng phải…….

Tưởng tượng đến khả năng này có thể xảy ra, cả người Lê Hân đều thấy không thoải mái.

“Tô Kình Vũ tới.” Không biết là ai hô lên, cả đám vừa nhìn thấy liền dạt ra một con đường.

【 Ding, xin đừng cố giữ gìn trong sạch cho Tô Kình Vũ, sau này lại an ủi hắn, thu hoạch độ hảo cảm. 】

【 Đây là nhiệm vụ? 】 Lê Hân đứng tại chỗ, vẻ mặt không rõ dò hỏi hệ thống trong đầu.

【 Không phải, đây là hệ thống phân tích đưa ra kiến nghị, tốt nhất vẫn nên ——】 chấp hành. Hai chữ cuối cùng của hệ thống bị hành động của Lê Hân làm kẹt lại trong cổ họng.

Bởi vì hệ thống vừa phủ định, Lê Hân liền trực tiếp tiến lên, “Xoạt ——” đem những tấm ảnh trên đó xé xuống, bơ luôn lời giải thích phía sau của hệ thống.