Thế giới 1 - Chương 5: Nóng đến mức muốn nuốt y vào bụng.

Chần chờ trong chốc lát, Lê Hân vẫn lựa chọn thỏa hiệp, khom lưng vào xe, ngồi xuống bên cạnh Tô Kình Vũ.

Lê Hân dựa vào lưng ghế, khẽ cúi đầu, trong mắt hiện vẻ nghi ngờ bất an, một lúc lâu sau, y mới ngẩng đầu hỏi: “Lời cậu nói lúc trước là có ý gì?”

Tô Kình Vũ lười biếng nhấc nửa mí mắt lên nhìn thật sâu vào Lê Hân, rồi mới thả tường gỗ cách âm trong xe với phía trước xuống, ngáp một cái: “Về sau cậu sẽ biết.”

Lê Hân: “……”

Lại lần nữa ý thức được mình bị đùa bỡn, Lê Hân gắt gao siết chặt nắm tay, vốn định nói gì đó, lại thấy Tô Kình Vũ thế nhưng đã ngủ, dưới mắt đối phương phủ kín quầng thâm, khiến y có chút tò mò đến tột cùng là hắn muốn làm gì? Bằng không dựa theo tính cách của hắn, y cũng không tin Tô Kình Vũ sẽ ngủ trước mặt người lạ.

Không biết vì sao, Lê Hân đưa tay chống cằm, nhìn khuôn mặt say ngủ đối diện của Tô Kình Vũ. Thật không hổ là nam chính, không nói đến ngoại hình, khí chất của hắn tốt hơn rất nhiều so cái gã gọi là Khuất Nam kia, cái tên chỉ biết dựa vào thế lực của Khuất gia, cả người hắn lại tự mình tản ra hơi thở “người sống chớ gần” lạnh thấu xương buff cho Tô Kình Vũ cao hơn không biết bao nhiêu bậc.

Không biết qua bao lâu, Lê Hân cảm giác được xe ngừng lại, cơ hồ cùng lúc Tô Kình Vũ bên cạnh cũng mở mắt ra, chỉ là mê mang lúc đầu qua một cái chớp mắt liền khôi phục vẻ lạnh nhạt quen thuộc. Hai tay Lê Hân nắm chặt, ngón trỏ giật giật, trong đầu linh quang chợt lóe, rồi lại không bắt kịp suy nghĩ kia. Thấy Tô Kình Vũ đã xuống xe đứng một bên nhìn mình, Lê Hân dừng một chút, cũng nhanh chóng xuống xe.

“Đi theo tôi.” Tô Kình Vũ yên lặng liếc nhìn Lê Hân một cái, xoay người đi vào bên trong.

Lê Hân đi theo phía sau hắn không chút tiếng động quan sát cảnh vật xung quanh, giữa đường có một đài phun nước, xung quanh bao phủ cây xanh, hoa thơm chim hót, không khí trong lành.

“Cẩn thận một chút.” Ngay khi lên cầu thang, Lê Hân không chú ý bị hụt chân, Tô Kình Vũ nhanh chóng đỡ lấy eo y, tựa như quan tâm mà nói một câu, sau đó trước mặt Lê Hân trực tiếp đi mất .

Bối rối nhìn cảnh sắc xa lạ xung quanh, Lê Hân nhớ lại, trong kịch bản hoàn toàn không giải thích rõ gia thế của Tô Kình Vũ, chỉ là trong kịch bản thứ hai khi Tô gia đối mặt với sự chèn ép của Khuất gia, mới nhắc đến “Con trùng trăm chân, chết cũng không cứng*”. Hiện tại xem ra, Tô gia phỏng chừng cũng không kém bề ngoài xa hoa của Khuất gia, hơn nữa theo như y quan sát hôm nay, Tô Kình Vũ cũng không ngu ngốc như trong kịch bản, huống chi hắn còn không có dấu hiệu ám ảnh điên cuồng gì đối với An Thần.

(Con trùng trăm chân, chết cũng không cứng: con trùng trăm chân là con rết, thân bị chặt đứt cũng có thể hoạt động. Ngụ ý chỉ người có thế lực tuy nhất thời suy bại, cũng không bị phá sản hoàn toàn.)

【 Hệ thống, Tô Kình Vũ có khả năng bị người xuyên việt thay thế không? 】

【 Hoàn toàn không có khả năng. 】

【 Vậy tại sao Tô Kình Vũ so với trong kịch bản lại có thay đổi lớn đến vậy? 】

【 Ký chủ không đủ quyền hạn, hệ thống không thể điều tra. 】

Tuy không có được tin tức hữu dụng gì, nhưng ít nhất cũng phủ định khả năng Tô Kình Vũ bị người khác xuyên vào, chỉ là…… Một người có thể thay đổi lớn như vậy sao? Tâm thần phân liệt à? Hay là bị kịch bản ảnh hưởng? Lê Hân có chút khó hiểu mà bước vào cửa lớn, thoáng chốc đứng yên tại chỗ.

“Ngài chính là bạn học Lê Hân mà thiếu gia dẫn về đúng không?” Một người đàn ông lớn tuổi mặc lễ phục màu đen, mái tóc bạc trắng, đột nhiên xuất hiện trước mặt Lê Hân, đôi mắt biết cười của ông ấy cong cong như trăng khuyết, giọng nói vào tai Lê Hân lại có vẻ khó hiểu một cách kỳ lạ: “Lê thiếu, tôi là quản gia của thiếu gia, cậu có thể gọi tôi là ông Thư, tôi sẽ đưa cậu về phòng, mời đi bên này.”

Chần chờ một chút, Lê Hân liền nhấc chân đuổi theo phía sau ông Thư, cậu nhìn trang trí xung quanh, không chút để ý mở miệng: “Chỗ này chỉ có một mình bạn học Tô ở thôi ạ? Hình như cháu không thấy người nhà của cậu ấy.”

Ông Thư hơi dừng bước chân, xong lại cười cười nói: “Lão gia bọn họ có chỗ ở riêng, lão thái gia thích yên tĩnh cũng dọn ra ngoài, cho nên ở nhà chính cũng không còn ai cả, để thuận tiện cho việc học nên thiếu gia mới sống ở đây.”

“Thiếu gia cũng thật là, đây là lần đầu dẫn bạn tốt về nhà, sao có thể bỏ rơi người ta giữa đường vậy chứ?” Ông Thư không ngừng cằn nhằn, thanh âm vẫn luôn lải nhải không ngừng, có lẽ đã lâu không nói chuyện nên âm thanh phát ra có chút khàn khàn.

Lê Hân không giải thích cái thân phận ‘bạn tốt’ này của mình, nhưng chợt nhớ tới y hình như cũng chưa tự giới thiệu, người này làm sao mà biết được?

“Ông Thư, sao ông lại biết cháu họ Lê?”

“Tôi nhìn thấy trong thư phòng của thiếu gia đó,” Ông Thư quay lại nhìn ngoại hình đẹp trai của Lê Hân, cẩn thận quan sát một lúc mới tiếp tục giải thích: “Mặc dù ánh mắt có hơi thay đổi, nhưng vẻ bề ngoài vẫn như cũ.”

“Trong thư phòng của bạn học Tô có ảnh của cháu ạ?” Nghĩ đến trong kịch bản thứ nhất, hai người cũng đã hẹn hò với nhau, Lê Hân mím môi, trong mắt hiện lên một ý nghĩ sâu xa: “Khi không cậu ấy lấy ảnh của cháu làm gì chứ?”

“Thiếu gia tính tình lãnh đạm, chắc là trong lòng để ý Lê thiếu nhưng lại ngại ngùng, cho nên vẫn thường lấy ảnh cửa cậu ra xem.” Ông Thư không chút khách sáo bán đứng thiếu gia nhà mình sạch sẽ, “Thiếu gia nhà tôi tuy đối xử với người khác tương đối lạnh nhạt, nhưng tính cách vẫn rất tốt. Hồi còn nhỏ, tính cách thiếu gia còn khá rộng rãi, sau đó trải qua một vài chuyện mới dần dần vô cảm giống lão thái gia bây giờ. Hơn nữa, lão gia không có hứng thú với tập đoàn Tô gia, từ sớm đã đem công ty ném cho thiếu gia, thiếu gia khi đó mới mười tuổi đã phải chịu đựng áp lực lớn, phải học cách để quản lý cả một cái công ty……”

Lê Hân không nói gì, yên lặng nghe ông Thư vừa mở miệng đã không dừng được mà kể về quá trình trưởng thành của Tô Kình Vũ, cho tới khi lên đến phòng mình trên tầng 3, ngay cả Tô Kình Vũ đến bao nhiêu tuổi vẫn còn đái dầm cậu cũng biết, thậm chí cậu còn biết khi nhỏ hắn rất đáng yêu mềm mại, bị mẹ hắn trang điểm, cho mặc đồ như công chúa rồi dắt ra ngoài chơi, thẳng đến khi hắn lớn lên thì loại tình huống này mới dần biến mất.

Tưởng tượng đến cái mặt than của Tô Kình Vũ mà lại tùy ý để mẹ mặc váy cho, sau đó là cảnh tượng hắn ôm một con búp bê Tây Dương đi theo các bé gái khác chơi trò gia đình, vẻ mặt bình tĩnh của Lê Hân có chút không duy trì nỗi nữa, đành phải ho khan vài tiếng, cố nhịn lại tiếng cười sắp thoát ra ngoài.

Ông Thư đi bên cạnh cuối cùng cũng kể xong quá trình mười năm qua của thiếu gia nhà mình, lại nghe Lê Hân ho khan, có chút lo lắng hỏi: “Lê thiếu, cậu có sao không? Không lẽ bị cảm lạnh rồi? Để tôi xuống bếp lấy thuốc cho cậu.”

“Cháu không sao.” Lê Hân thả tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chỉ là vừa rồi nghe ông Thư kể, làm cháu nhận ra một mặt đáng yêu của bạn học Tô, cho nên không cẩn thận sặc nước miếng thôi.”

Mặc dù không hiểu việc nhận ra mặt khác của thiếu gia cùng với việc sặc nước miếng có liên quan gì đến nhau, nhưng nghe thấy Lê Hân nói thiếu gia nhà mình đáng yêu, ông Thư lại càng đồng tình với cậu hơn, vẻ mặt tự hào nói: “Thiếu gia quả thật rất đáng yêu, đáng tiếc càng lúc càng lớn, tính cách cũng càng ngày càng lạnh nhạt. Trước đó tôi và lão thái gia còn lo lắng tính cách thiếu gia quái gở ở trường sẽ bị cô lập, hiện tại gặp được Lê thiếu, tôi cũng an tâm rồi. Cho nên, phiền Lê thiếu về sau chăm sóc thiếu gia nhà tôi nhiều hơn.”

“Quan hệ của cháu và thiếu gia nhà ông thật ra cũng không tốt như ông nghĩ đâu.” Nhìn ông Thư khom lưng, Lê Hân nhíu nhíu mày, vội vàng nghiêng người đứng sang một bên, giải thích nói.

“Không đâu,” Ông Thư vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói tràn ngập ý khẩn cầu: “Thiếu gia lần đầu tiên dẫn người khác về nhà, hơn nữa là lần đầu tiên để ý một người, Lê thiếu cho tôi thấy được hy vọng. Cho nên, mong cậu chăm sóc thiếu gia nhiều hơn, nếu sau này thiếu gia có chỗ nào không ổn, mong cậu nói ra, tôi sẽ báo lại cho lão thái gia!”

Thiếu gia nhà ông để ý tui bằng cách muốn ném tui xuống từ mấy chục tầng lầu á!

Nội tâm Lê Hân xoay tới xoay lui, nhìn vẻ mặt chân thành của ông Thư, lưng ông ấy đã hơi khom xuống, khiến y tựa như nhìn thấy người ông luôn thích xoa đầu mình, lời từ chối sắp nói ra miệng lại thay đổi: “Cháu sẽ cố gắng, tóm lại tính cách cậu ấy lạnh nhạt, nói không chừng lúc nào đó sẽ tìm được người khác thôi.”

“Không phải đâu,” nhận được lời hứa hẹn, ông Thư liền thẳng sống lưng, khẳng định mà phản bác lời của Lê Hân: “Chỉ có Lê thiếu cậu là khác biệt thôi, trực giác độc thân mấy chục năm của tôi bảo thế.”

Trực giác độc thân mấy chục năm…… Là cái quỷ gì vậy?

Lê Hân phát hiện mình có hơi không theo kịp tư duy của người già, nhất là người già có mạch não thần kì này.

“Vậy Lê thiếu nghỉ ngơi trước đi, khi nào đến giờ cơm chiều tôi sẽ tới thông báo, tôi nhờ người mang quần áo lại đây cho cậu tắm rửa.”

“Ở đây có cỡ đồ của cháu à?” Thấy ông Thư không có ý định hỏi thăm kích cỡ, Lê Hân không nhịn được hỏi thêm một câu.

“Thiếu gia biết.” Ông Thư mỉm cười, nhìn đồng hồ rồi tiếp tục nói: “Cậu còn yêu cầu nào nữa không?”

Sao Tô Kình Vũ lại biết được kích cỡ của y vậy? Đúng là gặp quỷ mà, niềm tin của ông Thư đối với tên thần kinh Tô Kình Vũ kia là từ đâu mà có vậy?

Lê Hân cố kiềm chế mình không chửi bậy, khách sáo mở miệng trả lời: “Không có, làm phiền rồi.”

“Không sao, không sao.” Ông Thư vội vàng xua tay, “Tôi còn hy vọng Lê thiếu về sau có thể đến đây nhiều thêm mấy lần.” Nếu có thể ở lại luôn thì càng tốt, trong lòng ông Thư đang suy nghĩ tính khả thi của chuyện này.

Lê Hân tự an ủi, mình không hề nghe thấy câu nói cuối cùng kia của ông, gật đầu với ông Thư rồi đóng cửa phòng lại.

Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của ông Thư nữa, y mới nhẹ nhàng thở ra, có chút bất đắc dĩ mà xoa xoa huyệt Thái Dương, xoay người đánh giá cách bày trí trong phòng, một bên tùy ý vặn xoắn cổ áo.

Tuy là phòng dành cho khách, nhưng rõ ràng còn tốt hơn căn phòng trong ký ức của nguyên thân. Trang trí rất đơn giản, một chiếc giường sạch sẽ, màu sắc căn phòng gần như trắng tinh nên bầu không khí điềm tĩnh, bên cạnh đặt bàn ghế, bên ngoài ban công còn có một chiếc ghế mây.

Lê Hân hài lòng thu hồi tầm mắt, chợt y không khỏi nhíu mày, ngay lúc tầm mắt nhìn đến đèn bàn không chút dấu vết dừng lại một chút. Y cởϊ áσ khoác ngoài ném về phía đèn bàn, thuận lợi trùm nó lại, xong xuôi liền cười khẩy một tiếng, cầm lấy bộ đồ ngủ đặt bên cạnh, thấy nhãn hiệu trên đó còn chưa gỡ bỏ, liền đưa tay xé ra mang vào phòng tắm.

“Tách ——”

Ánh đèn nháy mắt chiếu sáng khắp phòng, sát tường có một bồn tắm cực lớn, bên cạnh có một vòng cung đặc biệt để dễ dàng tắm rửa. Treo áo choàng tắm sang một bên, Lê Hân cởϊ áσ sơ mi, đang định cởϊ qυầи ra thì ngừng lại.

Bởi vì —— y cảm giác được một ánh mắt nóng cháy dừng trên người mình, nóng đến mức muốn nuốt y vào bụng.