Có lẽ do bị kỹ năng ảnh hưởng, Lê Hân phát hiện bản thân chỉ vì nhìn An Thần mà nhịp tim đột nhiên gia tốc, kỳ lạ chính là chỉ trong thoáng chốc giác quan của y lại trở về bình thường. Tác dụng của loại kỹ năng này… ngắn vậy thôi hả? Bằng không tại sao bây giờ y lại không còn cảm thấy nhịp tim đập loạn nữa rồi.
Lê Hân khẽ rũ mí mắt, lông mi cong dài xinh đẹp tạo nên một vệt bóng mờ trên khuôn mặt, hơi thở quanh người nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Y thầm nghĩ lỡ như kỹ năng này chính là nguyên nhân khiến cho nguyên chủ phải lòng công lược giả ngay từ cái nhìn đầu tiên thì sao? Nếu vậy còn Tô Kình Vũ? Chẳng lẽ hắn cũng giống như y?
Nghĩ đến Tô Kình Vũ cũng giống như y nhất kiến chung tình với An Thần, y không nhịn được quay sang nhìn đối phương. Hắn lúc này cũng đang cúi đầu, ngón tay thon dài ôm lấy trái tim, tựa hồ cảm nhận được có người đang nhìn lén, Lê Hân thấy hắn từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt lạnh nhạt sâu thăm thẳm như muốn câu hồn đoạt phách.
Không hiểu vì sao khi chạm vào ánh mắt của Tô Kình Vũ, Lê Hân lại cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể đều bắt đầu giãn ra, nhịp tim đập loạn, một loại cảm xúc không biết tên từ trái tim xông thẳng lên óc, từng sợi dây thần kinh tựa hồ như muốn nổ tung, sinh ra một loại cảm giác thoã mãn kỳ diệu, thẳng cho đến khi đối phương dời đi tầm mắt, trong đầu y vẫn còn không ngừng lặp đi lặp lại ánh mắt ấy của Tô Kình Vũ.
Nhìn sắc đỏ chậm rãi lan tràn trên khuôn mặt Lê Hân, Diệp Hành ngồi bên cạnh lo lắng hỏi thăm: “Cậu có sao không vậy?”
“Không sao.” Lê Hân lắc lắc đầu, nhanh chóng thu hồi tầm mắt mới cảm thấy trái tim dần bình ổn trở lại. Còn không đợi y kịp nói thêm gì, An Thần phía trên đã tự giới thiệu xong đang thong thả từng bước đi đến bên cạnh Diệp Hành, khẽ cười nói, “Tớ muốn ngồi cùng với bạn học Lê Hân, cậu có thể đổi chỗ ngồi này với tớ được không?”
“Việc này e rằng không ổn lắm đâu nhỉ?” Vẻ mặt Diệp Hành có hơi khó chịu, tên học sinh mới này chủ động chọn chỗ ngồi bên cạnh Lê Hân như vậy là có mục đích gì đây?
“Lớp trưởng cậu hiểu lầm rồi.” An Thần mỉm cười chầm chậm mở miệng, tầm mắt vẫn gắt gao dán chặt trên người Lê Hân, trong mắt tràn đầy ý tứ khẩn cầu, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo lại càng khiến người ta không khỏi cảm thấy thương tiếc, “Tớ có nghe thầy Lâm nói bạn học Lê Hân cũng mới chuyển đến trường này cách đây không lâu, bởi vì cùng chung hoàn cảnh nên tớ mới nghĩ nếu ngồi cùng bàn với cậu ấy liền có thể giúp đỡ tớ ít nhiều, cậu nói xem có đúng không bạn học Lê Hân?”
“Lê Hân sẽ ngồi cùng với tôi. Thầy Lưu, thầy thấy sao?” Trong lúc hai người vẫn còn đang tranh chấp, Tô Kình Vũ ngồi bên kia lại đột nhiên lên tiếng, đem quyền quyết định giao vào tay thầy giáo.
Thầy Lưu dừng một chút, giơ tay đẩy đẩy mắt kính rồi mới trả lời: “Vậy thì Lê Hân ngồi với Tô Kình Vũ đi, còn Diệp Hành, em phải giúp đỡ bạn học An Thần thật tốt đó.”
Lê Hân còn chưa kịp nói lời nào đã bị một câu của thầy quyết định thay đổi chỗ ngồi, dưới ánh mắt lo lắng không yên của Diệp Hành mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trầm mặc lặng yên đi tới chỗ trống bên cạnh Tô Kình Vũ mà ngồi xuống.
Không biết vì lý do gì mà trước nay chỗ ngồi bên cạnh Tô Kình Vũ vẫn luôn để trống, chắc vì vậy mà thời điểm hắn đưa ra lời đề nghị, thầy Lưu mới có thể đồng ý nhanh như vậy? Lê Hân chán nản suy đoán lung tung để dời đi sự chú ý.
Thời gian một tiết học rất nhanh đã trôi qua, Lê Hân căn bản vẫn luôn không thể tập trung nghe thầy giáo bên trên đang giảng cái gì. Y cảm thấy thực sự có thứ gì đó không ổn, y hoàn toàn không thể nào khống chế được ánh mắt hay sự chú ý của bản thân, thậm chí là cả khứu giác của mình.
Chóp mũi y tràn ngập hơi thở phát ra từ cơ thể của Tô Kình Vũ, thỉnh thoảng còn không cẩn thận mà va chạm làn da với hắn, những nơi bị đυ.ng vào y đều cảm thấy bỏng rát một mảng. Đáng nói là Tô Kình Vũ bên kia không biết là uống nhầm thuốc gì mà còn thường xuyên kề sát vào y hỏi hết cái này đến cái khác? Mỗi lần như thế y đều phải ngăn bản thân mình lắc đầu xua tay, cho đến khi hắn cách xa ra y mới cảm thấy không khí quay trở lại với mình.
Chuông tan học vừa vang lên, Lê Hân liền nhịn không được theo sau mông thầy giáo chuồn ra khỏi lớp, ưu tiên lúc này chính là không phải ngồi cùng một phòng học với Tô Kình Vũ, y cảm thấy bản thân cần phải bình tĩnh lại. Lê Hân vội vàng chạy trốn không hề chú ý đến ánh mắt không rõ ý tứ của Tô Kình Vũ đang nhìn theo bóng lưng rời đi của y.
Ra khỏi phòng học, Lê Hân hít một hơi thật sâu, cảm giác như cơ thể lại trở về trong tầm kiểm soát của bản thân. Y đặt tay lên lan can, nhìn xuống học sinh đi lại bên dưới lầu, ánh mắt không rõ tiêu cự mà thầm nghĩ về những biểu hiện kỳ lạ của chính mình vừa rồi.
Tại sao y lại đột nhiên có những suy nghĩ kỳ lạ như vậy đối với Tô Kình Vũ? Rõ ràng trước đó trên ban công tầng thượng vẫn còn trong tầm kiểm soát, không đúng, trước đó tấn công Tô Kình Vũ là do bị nguyên thân ảnh hưởng, chẳng lẽ, những biểu hiện lúc này cũng là cảm xúc của nguyên thân sao?
Nhưng tại sao lại là những biểu hiện kỳ lạ như vậy? Chẳng lẽ là ——
Một ý tưởng chợt loé qua trong tâm trí y, đang tính toán cẩn thận suy nghĩ kỹ càng thì lại đột nhiên bị một tiếng gọi cắt ngang, cuối cùng lại để nó vụt mất không cách nào nhớ ra được.
“Bạn học Lê Hân, tôi có thể trở thành bạn tốt của cậu được không?” An Thần ánh mắt lấp lánh nhìn Lê Hân, mỉm cười ngượng ngùng hỏi.
Lê Hân nhướng mày, có chút khó chịu vì An Thần vừa mới cắt ngang dòng suy nghĩ của y, vẻ mặt lại càng thêm lạnh lùng: “Bạn học An Thần lần đầu gặp mặt đều muốn trở thành bạn tốt với người khác như vậy sao?”
“Không, không phải vậy mà.” Tựa hồ là sợ Lê Hân hiểu lầm, An Thần trong mắt dâng đầy sương mù, gấp đến độ sắc mặt có chút đỏ lên, câu nệ móc lấy góc áo Lê Hân cọ cọ: “Tớ không phải có ý này, là do tớ cảm thấy bạn học Lê Hân cũng giống như tớ, giữa chừng chuyển trường đến đây, tớ nghĩ vì trải qua như nhau liền có thể trở thành bạn tốt.”
Lê Hân nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ suy tư tựa như đang thật sự tự hỏi tính xác thực trong lời nói của An Thần.
Nhìn thấy một màn này, trong mắt An Thần hiện lên tia mừng rỡ, lập tức Lê Hân liền dội cho cậu ta một gáo nước lạnh. Y kề sát vào bên tai cậu ta, tư thế vô cùng ái muội, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo đến mức như bắt cậu ta đứng giữa trời đông giá rét: “Bạn học An Thần vẫn nên đi tìm người khác đi, cậu nói như vậy bọn họ sẽ rất vui lòng giúp đỡ cậu đó.”
Nói xong, Lê Hân liền đứng thẳng dậy, hai tay bỏ trong túi quần, dự định lướt qua đối phương đi thẳng vào phòng học.
An Thần đứng bên cạnh nghi hoặc tự hỏi đối phương tại sao lại không giống như lời hệ thống nói “Bị mũi tên của thần Cupid ảnh hưởng liền sẽ ngoan ngoãn phục tùng cậu ta”, nhưng tình thế không cho phép cậu ta tiếp tục miệt mài tìm hiểu, nếu lúc này cậu ta bỏ lỡ, về sau chưa chắc tình huống sẽ trở nên tốt hơn. Tròng mắt xoay chuyển, cậu ta duỗi tay muốn nắm lấy cánh tay của Lê Hân, tựa hồ như bởi vì không đứng vững mà đem thân thể ngã nhào về phía y.
Thấy một màn này, Lê Hân vội tránh sang một bên, trơ mắt nhìn An Thần dùng một tư thế vô cùng duyên dáng nhào đến, sau đó, lướt qua y ngã nhào xuống đất. Chỉ là rất nhanh, trong mắt y liền hiện lên vẻ đáng tiếc, ngay lúc An Thần sắp tiếp đất lại xuất hiện một người xa lạ đỡ lấy cậu ta.
【 Ding —— công chính của công lược giả Khuất Nam chính thức lên sàn. 】
Éc, người này chẳng phải là công chính Khuất Nam của An Thần trong kịch bản thứ hai sao? Nhìn hai người gắt gao ôm chặt nhau trước mặt, Lê Hân nhanh chóng nhớ ra thân phận của Khuất Nam.
Khuất Nam, cùng Tô Kình Vũ đều là giáo thảo, nhưng khác với Tô Kình Vũ luôn lạnh nhạt ít lời, Khuất Nam với tư cách là người qua đường Giáp trong kịch bản thứ nhất và là công chính trong kịch bản thứ hai, hoàn toàn xứng với danh hiệu vương tử trong miệng của đám nữ sinh, tính cách bá đạo, xuất thân quyền lực và quan trọng nhất chính là —— đối với An Thần khăng khăng một mực. Kể từ khi nhất kiến chung tình với An Thần, cho dù có bao nhiêu người nhào vào trong lòng ngực, hắn ta cũng chỉ nhận định một người chính là An Thần. Sau đó lại nghe An Thần mơ hồ đề cập đến Lê Hân và Tô Kình Vũ tranh đoạt cậu ta như thế nào, làm Khuất Nam càng thêm khó chịu, hắn ta liền tìm người trước sau khắp nơi làm khó dễ khiến Lê gia Tô gia hai nhà lần lượt lâm vào khốn cảnh, cuối cùng rơi vào phá sản.
Nghĩ đến người đứng sau Khuất gia, Lê Hân cảm thấy bất an, vậy nếu không có Khuất gia thì Khuất Nam sẽ như thế nào? Nếu đã không có Khuất Nam trợ giúp, An Thần làm sao có thể nhảy nhót khắp nơi, hoàn toàn không cách nào có thể ảnh hưởng đến nhiệm vụ của y nữa. Xác định phương hướng cần phải làm sau này, Lê Hân thật sâu nhìn vào hai người trước mặt đang thâm tình ôm nhau không màng đến ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh kia, trong lòng thầm cười nhạo bước vào lớp.
Nhưng rất nhanh y liền nhớ tới lý do vì sao mà mình lại phải chạy ra ngoài này, tất nhiên không phải là để hóng hớt An Thần và tiểu công nhà cậu ta gặp gỡ nhau ra sao, mà là đang trốn tránh Tô Kình Vũ nha, vì cái quỷ gì bây giờ y mới nhớ ra vậy.
“Cậu hình như rất chán ghét tên học sinh mới chuyển trường kia nhỉ?” Tô Kình Vũ một tay chống cằm, giọng nói lãnh đạm nghiêng đầu nhìn Lê Hân.
Lê Hân quay đầu lại phát hiện chính mình thật sự rất không thích hợp, trong đầu như bị hồ dán lại, hoàn toàn không cách nào tập trung tinh thần suy nghĩ đáp án, nhất là khi Tô Kình Vũ bên cạnh còn càng đến càng gần, thật là muốn mạng mà!
Lê Hân ở trong lòng kêu rên, cắn răng đem ghế ngồi kéo ra xa đối phương, trên mặt lại bình tĩnh mà trả lời: “Bạn học Tô hẳn là nhìn lầm rồi, tôi mới lần đầu tiên gặp mặt bạn học An, làm sao có thể chán ghét được?” Thế nhưng y lại ngoài ý muốn phát hiện, ngồi ở chỗ này có thể vừa vặn xuyên qua cửa sổ nhìn thấy bóng dáng hai người An Thần bọn họ ngoài hành lang.
“Vậy thì cậu chán ghét tôi?”
Lê Hân rất muốn trả lời là đúng vậy, nhưng thân thể lại nhanh chóng đáp: “Không phải”.
Chết tiệt, ma ám à? Sao lúc nào cũng không thèm nghe theo y vậy?
“Phải không? Nếu cậu đã nói thật, vậy tại sao lại không nhìn tôi mà nói chuyện? Chẳng lẽ trông tôi khó coi vậy sao?” Tô Kình Vũ thanh âm càng thêm rõ ràng, hơi thở nóng cháy phun bên tai Lê Hân làm một nửa người y đều trở nên tê dại. Ah??! Sao điểm mẫn cảm của nguyên thân lại nằm sau gáy vậy?
Nghĩ vậy nhưng y rất nhanh đã vực lại tinh thần, một lần nữa xê dịch ghế ngồi, tầm mắt vẫn không nhìn về phía Tô Kình Vũ, lạnh nhạt nói: “Bạn học Tô nói đùa rồi, nếu cậu còn gọi là xấu thì phỏng chừng trong trường cũng không có được mấy mống được xem là đẹp trai đâu.”
“Nếu tôi không xấu, vậy tại sao cậu không nhìn tôi?”
“Bạn học Tô, có phải cậu quên hôm nay đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Quên thì uống thuốc đi.” Rõ ràng trước đó ở trên sân thượng còn muốn siết chết y, sao trở về lớp lại đổi thành cái bộ dạng này rồi? Rõ ràng trong cốt truyện nói hắn trầm mặc, ít lời, vì cái lông gì tới y lại lắm mồm như vậy? Chậc… chính mình phỏng chừng cũng nên uống thuốc thôi, bằng không sao lại cùng một tên bệnh thần kinh muốn gϊếŧ chết mình tâm bình khí hoà mà nói chuyện được chứ?
“Không nghĩ tới Tiểu Hân Hân so với trong tưởng tượng còn thú vị hơn nhiều.” Lê Hân không quay lại nhìn nên cũng không chú ý đến ánh mắt tối đen của Tô Kình Vũ.
Cái…. xưng hô kiểu này, Lê Hân có chút bất đắc dĩ lên tiếng: “Làm phiền bạn học Tô đổi cái xưng hô khác giùm đi.” Y vẫn là lần đầu tiên bị người khác gọi là ‘Tiểu Hân Hân’ nha, chỉ nghĩ tới thôi mà cảm thấy toàn thân lạnh ngắt luôn rồi.
“Được thôi, Tiểu Hân Hân.”
Lê Hân bi thảm phát hiện, rõ ràng bản thân rất kháng cự, nhưng khi đối phương gọi ra cái tên đáng ghét đó lại không hề làm y thấy phản cảm. Ý thức được điểm này, thân thể y nháy mắt cứng đờ, ngay cả Tô Kình Vũ bên cạnh đang nhìn y đầy suy tư cũng không thèm để ý.
Lê Hân cứng đờ thân thể hơn nửa tiếng đồng hồ, đầu óc không được tỉnh táo nên cũng không cách nào nghĩ ra được câu trả lời. Nhìn lớp học trống trải, y đành phải bất đắc dĩ mà ném cái phản ứng kỳ lạ của chính mình ra sau đầu, thản nhiên đeo cặp, tay trái đút túi, thờ ơ đi về phía cổng trường.
Đến khi ra đến nơi y mới phát hiện tài xế lúc nào cũng đúng giờ nhà mình vậy mà còn chưa tới?
Chần chờ một chút, Lê Hân lấy điện thoại ra. Chết tiệt, y không lưu số điện thoại của tài xế nha, chỉ có số của cha mẹ thôi, nhưng lúc này gọi chắc chắn sẽ làm phiền bọn họ.
Nếu là nguyên thân đại khái cậu ấy sẽ lựa chọn chờ đợi cũng không muốn gọi cho cha mẹ đi? Nghĩ ngợi một lúc Lê Hân liền cất đi điện thoại, nửa dựa vào đèn đường thất thần mà nhìn dòng xe tới lui trước mặt. Ánh đèn ấm áp bao trùm khuôn mặt Lê Hân, khiến cho Tô Kình Vũ đứng một bên nhìn y từ sớm không hiểu vì sao trong lòng cũng trở nên mềm nhũn, nhưng rồi không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt lại nhanh chóng khôi phục lạnh lùng.
Lê Hân đang đứng phát ngốc lại nghe thấy tiếng còi ô tô, y ngẩng đầu nhìn thấy cửa sổ xe dần dần hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đã làm phiền y cả ngày hôm nay, vẻ mặt tức khắc trở nên lạnh lẽo. Nhất là khi Tô Kình Vũ bước xuống xe đi đến trước mặt y, nội tâm liền cảm thấy chán ghét tới cực điểm, kỳ quái chính là y cảm giác bên trong như phân thành hai người, một tên thì tràn đầy vui vẻ, một tên thì mặt mày chán ghét.
Nhíu chặt chân mày, đè xuống suy nghĩ kỳ quái trong lòng, Lê Hân không chút để ý mở miệng: “Bạn học Tô, cậu tốt nhất đừng nên giúp đỡ, tài xế nhà tôi sắp tới rồi.”
“Cậu không sợ thân phận của mình bị vạch trần sao?” Lê Hân lúc này hơi hơi cúi đầu, Tô Kình Vũ loáng thoáng cảm nhận được trên người y truyền đến hơi thở vừa có phần kháng cự mà lại vừa có chút vui sướиɠ, hắn nhướng mày, “Phải biết rằng cho dù cậu có nguỵ trang tốt như thế nào, chỉ cần không cẩn thận một chút vẫn sẽ bị lộ thôi.”
Lê Hân cả người căng chặt, nhưng rồi ý thức hành động của mình có hơi quái dị liền nhanh chóng thả lỏng, y ngẩng đầu cười như không cười mà nhìn Tô Kình Vũ: “Bạn học Tô nói cái gì nguỵ trang bị lộ vậy? Tôi nghe không hiểu gì cả? Bọn họ dù gì cũng là cha mẹ của tôi nha.”
“Cậu muốn biết vì sao tôi muốn gϊếŧ cậu không? Đến nhà tôi, tôi sẽ cho cậu câu trả lời.” Tô Kình Vũ cũng không cần phải lừa gạt hay tỏ vẻ gì với Lê Hân, ném lại một câu như vậy liền trực tiếp lên xe.