Trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói đó, cả người Lê Hân cứng đờ, vừa quay lại đã thấy Tô Kình Vũ đang đứng ở đầu hẻm dùng vẻ mặt vô cảm nhìn y.
Dưới ánh đèn âm u, Lê Hân không cách nào nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Dựa vào khuôn mặt liệt lúc nào cũng vô cảm kia mà nói, cho dù có nhìn thấy vẻ mặt hắn đi nữa cũng chưa chắc có thể đoán được. Nhưng mà, hắn có nhìn thấy những việc y vừa làm không vậy?
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai lên tiếng, khiến con hẻm nhỏ tối tăm rơi vào tĩnh lặng.
Cuối cùng vẫn là Tô Kình Vũ phản ứng trước, hắn nhặt cặp sách Lê Hân ném một bên lên, thuần thục cầm trong tay, giọng điệu không rõ nói: “Đi thôi.” Vừa nói hắn vừa xoay người rời đi.
Không biết Tô Kình Vũ đang nghĩ gì, Lê Hân đành phải theo sau hắn, im lặng suốt một đường, cuối cùng y vẫn không nhịn được lên tiếng giải thích: “Tôi đánh tụi nó không phải vì tụi nó nói bậy về cậu đâu.” Lời vừa nói ra khiến y không khỏi nhíu mày, câu này của y chẳng phải là bịt tai trộm chuông à? Nhưng mà giải thích lại thì có vẻ có chút kỳ quái, cho nên Lê Hân cũng không sửa lại.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Lê Hân nhìn sườn mặt lạnh nhạt của Tô Kình Vũ: “……”
Vậy nên cuối cùng hắn biết là biết cái gì? Biết là vì tụi kia nói bậy hay không phải vì tụi kia nói bậy hả? Lê Hân phát hiện, một khi y đối mặt với Tô Kình Vũ, lúc nào cũng thấy mệt tim.
Sau đó hai người tìm được chú tài xế, suốt một đường không nói chuyện với nhau, về tới Tô gia, lại phát hiện trong sảnh lớn có nhiều thêm vài người?
Không chờ Lê Hân nói gì, y đã chú ý thấy Tô Kình Vũ đứng bên cạnh cau mày, bất mãn nói: “Ông tới đây làm gì?”
“Ta đến đây làm gì? Đây là thái độ của con đối với người lớn sao? Ta cũng không phải tới đây vì con, nhãi ranh.” Một ông lão tóc hoa râm chuyển ánh mắt sang Lê Hân, đôi mắt ông có hơi lạnh lẽo gần giống với Tô Kình Vũ.
“Đừng có dọa đứa nhỏ ngoan của ta.” Lúc ông nhìn Lê Hân, bà lão bên cạnh nhanh chóng vỗ vỗ mu bàn tay ông, cười hoà ái nói với Lê Hân: “Con là Lê Hân phải không? Ta nghe lão Thư nói Kình Vũ dẫn bạn tốt về nhà, cho nên hai người bọn ta liền muốn đến xem, thuận tiện cảm ơn con vì đã chiếu cố A Vũ.”
“Ông nội Tô, bà nội Tô.” Biết thân phận của hai người, Lê Hân vội vàng ngoan ngoãn chào hỏi, vẻ mặt dịu ngoan mà Tô Kình Vũ chưa gặp qua bao giờ.
Tô Nguyên Bác gật gật đầu, vẻ mặt vẫn còn vài phần phẫn uất không thôi, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
“Mặc kệ ông già đó đi.” Nhìn biểu hiện của bạn già nhà mình, bà nội Tô từ ái kéo tay Lê Hân, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn tuấn tú của y, trong lòng bà càng thích hơn vài phần: “Đứa nhỏ ngoan, về sau con gọi hai ta là ông nội, bà nội là được rồi, nếu không thì hai người ông Thư, ông Tô sao mà phân biệt rõ được?”
Tuy bà nội Tô giải thích nghe cũng rất hợp lý, nhưng không biết vì sao Lê Hân lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Nhưng mà nhìn dáng vẻ hiền từ đầy chờ mong của bà, Lê Hân vẫn nhanh chóng gật gật đầu, kêu hai người một tiếng “Ông nội, bà nội”.
Tô Kình Vũ nhìn bà nội và Lê Hân trong thoáng chốc đã bắt đầu tán gẫu, còn ông nội ngồi buồn bực vẽ vòng tròn bên cạnh nhưng lâu lâu vẫn xen vào vài câu, tự nhiên cảm thấy Lê Hân mới là cháu ruột của bọn họ. Nếu không thì vì sao mà thân là cháu trai như hắn, về nhà lại không được chào đón một chút nào hết vậy?
Thu hồi suy nghĩ chạy loạn của mình, sau khi Tô Kình Vũ đưa cặp sách cho ông Thư rồi ngồi xuống một bên nhìn hai người giao lưu.
Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, tuy lúc nói chuyện vẻ mặt Lê Hân vẫn có chút lãnh đạm như bình thường, nhưng rõ ràng đã vui vẻ hơn rất nhiều, thậm chí hơi thở quanh người cũng dịu dàng. Dường như y khá có kiên nhẫn đối với người lớn tuổi. Rõ ràng bình thường rất không thích nói chuyện, nhưng một khi ông Thư lải nhải này kia, y đều sẽ nghiêm túc lắng nghe, đôi khi còn trả lời vài câu. Đặc biệt là số lượng Lê Hân trả lời mỗi lần nghe ông Thư tán gẫu, còn nhiều hơn số lần y nói chuyện cả một ngày với hắn cộng lại. Nghĩ đến đây, Tô Kình Vũ không khỏi hơi hơi buồn bực.
“Thiếu gia, cậu mệt sao?” Ông Thư đứng bên cạnh chú ý tới cảm xúc của Tô Kình Vũ, vội vàng lên tiếng dò hỏi.
Tô Kình Vũ: “…… Không mệt.” Ngồi thẳng người dậy, Tô Kình Vũ thay đổi tư thế tiếp tục quan sát Lê Hân nói chuyện.
Mà Lê Hân tuy đang nói chuyện bên kia, nhưng cũng không bỏ qua ánh mắt đánh giá của Tô Kình Vũ, suy cho cùng tầm mắt của hắn quá mức chuyên chú, hoặc có thể nói là quá mức nóng cháy, khiến người khác không cách nào bỏ qua.
Nói khoảng chừng nửa tiếng, bà nội Tô mới buông tha cho Lê Hân, để y đi tắm rửa trước. Bởi vì bà để ý thấy quần áo của Lê Hân dường như có hơi nhăn và bám chút bụi, có lẽ là gây ra trong lúc đi học.
Lê Hân vì đánh nhau bị phát hiện dẫn tới kinh hoảng mà quên sửa sang lại: “……” Vì tránh cho bà phát hiện ra chuyện gì, Lê Hân tạm biệt hai người rồi bỏ chạy khỏi đó.
Tô Kình Vũ ở một bên khác ngồi thẳng người muốn chờ y tạm biệt lại bị người ta làm lơ: “……” Vậy ra người già mới được ưu đãi hả?
Nhìn Lê Hân đi xa, Tô Kình Vũ vội vàng đứng dậy, định đi chung với y.
“Đứng lại.” Ngay khi Tô Kình Vũ vừa xoay người, Tô Nguyên Bác liền lên tiếng ngăn bước chân của hắn.
“Ông.” Tô Kình Vũ cau mày, đứng tại chỗ.
“Con xác định rồi sao?” Kéo kéo bạn già ý bảo ông thu liễm lại một chút, vẻ hoà ái trên mặt bà nội Tô thu lại, khí thế uy nghiêm: “Lê Hân là một đứa nhỏ ngoan.”
“Bà nội, bà nói gì vậy? Bọn con cũng không phải thật sự……”
“Vậy sao vừa rồi con lại luôn nhìn Lê Hân?”
“Con, con chỉ đang nghĩ chút chuyện thôi, bà nội, hai người đừng nghĩ bậy.” Thấy bà nội còn muốn nói gì đó, Tô Kình Vũ trực tiếp xách cặp đi lên lầu, bước chân có chút hoảng loạn.
“Tính tình đứa nhỏ này giống ông y như đúc.” Nhìn đứa cháu trai vừa phản bác mình, bà nội Tô liền dời ánh mắt nhìn sang bạn già nhà mình.
“Sao lại giống tôi chứ?”
“Năm đó không biết là ai vẫn luôn không chịu thừa nhận thích tôi, cuối cùng mù quáng lăn lộn hơn nửa năm mới thổ lộ với tôi hả?”
Nhắc tới chuyện cũ, mặt già của Tô Nguyên Bác đỏ lên, ngay tức khắc bị phong ấn, có chút hậm hực mà sờ sờ mũi.
Cho dù hai vị chủ nhà của Tô gia đã trở về, nhưng bầu không khí cũng không náo nhiệt hơn, bởi vì tính tình cả bốn người đều tương đối lãnh đạm, không đúng, phải nói là ngoại trừ ông nội ra.
Bởi vì sau khi ăn xong, ông nội Tô đề nghị chơi cờ để tiêu thực, cho nên Lê Hân đành phải liều mình bồi quân tử, bốn người cùng nhau di chuyển đến thư phòng. Y chơi cờ với ông nội Tô, Tô Kình Vũ thì xem hai người chơi cờ, bà nội Tô thì ở một bên đọc sách.
Nhìn ông nội Tô lại lần nữa “trộm” quân cờ màu đen về, Lê Hân buồn cười lắc lắc đầu, nhưng y cũng không vạch trần ông, ngược lại còn vô cùng tri kỷ mà dời ánh mắt lên cuốn sách trên đùi mình, hỗ trợ hết mình cho hành động của ông.
“Ông nội.” Ngược lại là Tô Kình Vũ ngồi bên cạnh lên tiếng cảnh cáo ông nội nhà mình cứ luôn thích ăn gian.
“Hừ.” Ông nội Tô nhanh chóng đặt quân cờ xuống, bơ luôn cảnh cáo của thằng cháu trai.
Nghe thấy tiếng quân cờ đã đặt xuống, Lê Hân mới dời tầm mắt của mình trừ trên cuốn sách đến trên bàn cờ, tay phải cầm lấy quân trắng, y hơi hơi nhíu mày, ra vẻ như bị làm khó, cuối cùng lại lựa chọn đặt quân cờ ở giữa.
“Ha ha, ta thắng rồi.” Ông nội Tô vừa lòng cầm cờ đen đại sát tứ phương, cờ đen rất nhanh đã chiếm cứ toàn bộ bàn cờ, thắng bại đã quá rõ ràng.
Thấy ông nội Tô cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn mà dọn dẹp bàn cờ cẩn thận, vẻ mặt Lê Hân thản nhiên mà lật trang sách của mình, dường như không chút để ý tới chuyện thắng thua.
Nhìn nước đi của Lê Hân, Tô Kình Vũ cảm thấy có chút quái dị. Nhưng đối với việc y dung túng hành vi đổi cờ của ông nội nhà mình, trong lòng hắn lại không thấy vui vẻ chút nào, hoặc có thể nói là buồn bực, lại nhìn dáng vẻ ông nội nhà mình vui đến vểnh râu, hắn liền vội vàng nhảy vào vị trí của Lê Hân: “Để tôi giúp cậu đánh.”
Lê Hân bị giành chỗ ngồi đành phải đến bàn sách bên cạnh, ngồi xuống kế bên bà nội Tô.
“Đánh cũng không tệ.”
Thấy ánh mắt hiểu rõ của bà nội Tô, Lê Hân phục hồi tinh thần lại, ngay lập tức hiểu được ý của bà, y đáp như không đáp nói: “Cũng được ạ.”
Bên kia, ông nội Tô nhìn thằng cháu trai phía đối diện, tức khắc nhướng lông mày: “Ta không muốn đánh với tên nhãi ranh.”
“Ông không muốn thắng con một ván à?” Thấy ông nội đang định nhảy dựng lên phản đối, Tô Kình Vũ không chút để ý mà mở miệng, “Suy cho cùng thì ván vừa rồi chính là ván hiếm hoi mà ông thắng được.” Hừ, không phải ai cũng có thể thắng được Lê Hân.
“Được.” Nghĩ đến chuyện bản thân vừa mới giành chiến thắng, ông nội Tô ngay lập tức nổ ra biểu cảm tự tin ngất trời, hoàn toàn quên mất bàn thắng của mình là do gian lận mà “thắng”.
Không được bao lâu, thấy bản thân sắp không còn quân cờ nào, ông nội Tô giật giật mắt phải, lại nhìn cái bản mặt liệt nhưng vẫn có thể thấy rõ là đang sung sướиɠ của thằng cháu nhà mình, tròng mắt ông chuyển động, trực tiếp xào loạn bàn cờ, mở miệng nói: “Ngại quá, trượt tay.” Ông nói xong còn nhìn hắn kiểu: Để ta xem con còn khoe khoang như nào!
Xem như ông lợi hại! Nhìn bàn cờ hỗn loạn, Tô Kình Vũ không cam lòng mà trừng lại ông.
“Được rồi.” Thấy bạn già với cháu trai nhà mình sắp đánh nhau tới nơi, bà nội Tô tháo cặp kính treo trên mũi xuống, nói: “Thời gian không còn sớm, A Vũ, A Hân các con về nghỉ ngơi trước đi.”
Hai người Lê Hân và Tô Kình Vũ vội vàng tạm biệt, lúc rời đi Tô Kình Vũ còn cầm theo bàn cờ, chọc cho ông nội Tô bùng nổ ngay lập tức, dù sao thì đó chính là bàn cờ duy nhất mà ông thắng đó!
Ánh mắt hai người chém gϊếŧ lẫn nhau một hồi lâu, cuối cùng bởi vì ngại áp lực từ bà nội Tô, ông nội Tô không dám phát tác, bàn cờ kia vẫn bị Tô Kình Vũ xách đi mất.
“Lê Hân rất không tệ.” Bị ánh mắt của bạn già nhìn thoáng qua, ông nội Tô vội vàng cúi đầu xuống. Không biết nghĩ tới chuyện gì, ông đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt không đứng đắn đã biến mất sạch sẽ.
Bà nội Tô nhắm mắt gật gật đầu, nhưng bà đột nhiên cười như không cười nói: “Ông cảm thấy cậu ấy xuất sắc không phải bởi vì cậu ấy để cho ông thắng à?”
“Ít nhất có thể để tôi vui vẻ mà thắng, chỉ có mình nó thôi, không phải sao?” Ông nội Tô vừa lòng cười ra tiếng, “Tụi nó còn nhỏ, có thể kiên trì được thì nói sau. Chúng ta không có gì phải lo lắng, tụi nó đều là người có chủ kiến.”
“Tiền đề là A Vũ đừng có giống ông, vẫn luôn không nhận rõ tình cảm của mình.” Bà nội Tô cười nhạo, lời nói tràn đầy ý chờ mong xem trò cười của cháu trai nhà mình.
Ông nội Tô cũng không tiếp tục biện giải, thư phòng lập tức rơi vào an tĩnh.
Bên kia, Lê Hân và Tô Kình Vũ cùng nhau đi về phòng, chỉ là ngay khi y định đóng cửa, một bàn tay đột nhiên chặn cánh cửa lại.
“Để tôi dạy cậu chơi cờ.” Không chờ y hỏi, Tô Kình Vũ đã nhanh chóng nói ra ý đồ của hắn, sau đó liền kéo cửa ra, hùng hổ đi vào phòng.
Lê Hân cạn lời nhìn Tô Kình Vũ: “……” Cậu có thể cho tôi cơ hội từ chối không vậy? Không phải muốn dạy người ta sao? Giọng điệu hỏi xin ý kiến người ta đâu?
Việc đã đến nước này, Lê Hân cũng lười đuổi hắn đi. Mắt thấy Tô Kình Vũ đã dọn xong bàn cờ, y nhanh chóng giải thích: “Thật ra tôi biết chơi cờ.” Cho nên, cậu không cần phải dạy tôi đâu.
Vốn dĩ Tô Kình Vũ còn muốn mượn cớ chơi cờ để xúc tiến cảm tình thêm một chút, hơn nữa vừa rồi Lê Hân còn thua cả cái trò chơi dơ của ông nội nhà mình, sao hắn tin lời y nói được chứ? Nhưng mà, rất nhanh thôi hắn sẽ vì ý nghĩ này mà chuốc lấy khổ đau.
Ba phút sau.
Lê Hân tiễn Tô Kình Vũ ra khỏi phòng, sau khi lễ phép nói một câu “Ngủ ngon” liền đóng cửa lại. Nhớ lại dáng vẻ ngây ngốc của Tô Kình Vũ ban nãy, khóe miệng y hơi cong lên, trong mắt lóe ý cười.
Mà Tô Kình Vũ đứng ngoài cửa trầm tư hồi lâu, rồi mới xoay người, tâm trạng trầm trọng đi về phòng. Rõ ràng chỉ cách có vài bước chân, nhưng hắn lại dùng tốc độ của rùa để đi.
Kỹ thuật chơi cờ của Lê Hân sao lại tốt như vậy chứ? Rõ ràng hắn chơi cũng không tệ, kết quả y chơi cờ với hắn lại hoàn toàn khác với khi chơi cờ với ông nội ban nãy, vừa mới bắt đầu còn nhìn không ra, về sau mới phát hiện y chôn bẫy bên trong, đợi con mồi là hắn đi vào.
“Thiếu gia?” Vừa mới lên lầu đã thấy dáng vẻ mười phần nghèo túng của thiếu gia nhà mình đi ra từ phòng của Lê thiếu, ánh mắt ông Thư sáng ngời, vội vàng chào hỏi.
“Ừm.” Tùy ý đáp lại một tiếng, Tô Kình Vũ mặt vô biểu tình đi về phòng, sau đó khóa cửa.
Vì sao Lê Hân luôn đối xử khác biệt giữa người lớn tuổi và hắn? Tô Kình Vũ buồn bực suy xét đến khả năng biến bản thân thành người già.
Ngày hôm sau, Lê Hân ra khỏi phòng, trùng hợp gặp Tô Kình Vũ đang đi xuống, y chú ý thấy ánh mắt của ba người lớn đều có chút quỷ dị.
Tuy có hơi khó hiểu, nhưng Lê Hân cũng không hỏi ra miệng, bởi vì theo trực giác của y, câu trả lời của bọn họ chắc chắn không có gì tốt. Cho nên, sau khi giải quyết bữa sáng xong, y nhanh chóng kéo Tô Kình Vũ đến trường học.
Tai tiếng trước đó đã qua một hai ngày, hơn nữa trường học cũng đã làm sáng tỏ đó là tin giả, nên mọi người cũng không nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái như trước nữa. Nhưng mà, nổi tiếng có tốt có xấu trước đó đã gián tiếp dẫn tới trình độ được hoan nghênh của bọn họ tăng lên đáng kể trong khoảng thời gian này.
Cho nên, cũng dẫn tới sự kiện tỏ tình sau đó.