Chương 7: Thiên kim thừa tướng (7)

Đến người thì không gặp được chứ nói gì đến nói lí, đòi đồ về. Thế là Tô thừa tướng phải mở ngân khố trong phủ lấy đồ ra cho hai mẹ con đại phu nhân dùng. Nhưng chưa đến một ngày sau, đồ của hai mẹ con đại phu nhân không cánh mà bay, cả ngân khố phủ cũng không thấy nữa. Tô thừa tướng nghi ngờ do Tô Nhan làm, nhưng hắn ta không có chứng cứ, không thể làm gì khác là để cho quan sai điều tra tìm ra . Nhưng quan sai cũng chỉ bảo họ chờ. Còn trong lúc đó, cũng chỉ có thể nhờ nhà mẹ đẻ của đại phu nhân cứu trợ.

Thế nhưng rất nhanh sau đó Tô thừa tướng vẫn tỏ vẻ rất bình thường, hoàn toàn không phải cuộc sống khốn khổ mà người đang mất một số tiền lớn chịu đựng. Cho nên....

Lúc mẫu thân nàng ta mất, của cải gia sản của nhà mẹ đẻ nguyên chủ có bị họ Tô kia nuốt mất không?

[ Để em kiểm tra kí ức một chút ]

[Có rồi. Đúng là có gia sản của nhà mẹ đẻ. Sau khi mẹ nguyên chủ mất, nhà mẹ đẻ nàng ta từng có ý muốn đem nàng ta về nuôi. Nhưng Tô thừa tướng lúc bấy giờ nói xấu họ hàng nhà ngoại với nguyên chủ rằng họ muốn nuốt hết phần của mẹ nàng ta nên nàng ta từ chối đi theo họ. Mà Tô thừa tướng còn nhận được một phần tài sản của mẹ nguyên chủ trên danh nghĩa là dùng để chăm sóc đứa con gái của nàng ta ]

Nhưng thực chất là bỏ túi riêng cho mình. Hoặc là tiêu cho hai mẹ con đại phu nhân kia rồi.

Nói vậy hiện tại hắn chính là dựa vào cái này chống đỡ?

Hiện giờ số giấy tờ, khế đất, số sách đó ở đâu?

[chị muốn làm gì? ]

Thà bán lỗ cho người ngoài, còn hơn để một đám bạch nhãn lang dùng.

Cho ta cái định vị cụ thể là được.

Dù sao việc này cũng không vi phạm quy tắc, nên hệ thống nhanh chóng cho nàng ta địa chỉ cụ thể đống giấy tờ đó đang ở đâu, được ngụy trang như thế nào ,cùng với địa chỉ ứng với khế đất hiện tại.

Với sự qua mặt của hệ thống, cô nhanh chóng đổi được tên trên giấy tờ từ chủ sở hữu Tô thừa tướng biến thành tên nguyên chủ. Sau đó đi tìm người mua đất, nhanh chóng bán lại mấy điền trang kia.

"tiểu thư, cô cứ bán đi nhanh chóng như vậy, không sợ sau này hối hận sao? " Người giao dịch là một thanh niên có vẻ khá trẻ, thấy cô nhanh chóng như vậy cầm tiền, ký tên, hoàn toàn không tới nháy mắt. Có ý tốt muốn nhắc nhở.

"sao ngươi nhiều lời như vậy? "

"sợ cô hối hận! "

"bán rồi còn có thể lấy lại được sao? "

"cái này... Nếu muốn chuộc lại mảnh đất, có thể tìm chủ tử ta thương lượng " Nguyên lai cố ý nhắc nhở nửa ngày là có người sau màn.

"chủ tử ngươi là ai? "

"chủ tử ta nói có duyên sẽ gặp mặt ! "

"thần kinh! "

Nói xong cô nhanh chóng thu ngân phiếu rời đi. Còn về lời nói tỏ vẻ thần bí của nam tử kia, thật xin lỗi, không có hứng thú tiếp chuyện.

Sau đó rất nhanh đã nhìn thấy sự khủng hoảng cần có trên gương mặt của Tô thừa tướng. Đây mới đúng là một gương mặt đầy lo âu, hoảng hốt của một người vừa mất tiền, vừa phá sản nên có. Mà bên kia sau khi giao dịch xong, rất nhanh đã đá đít người của Tô thừa tướng đi thay bằng người mình. Tô thừa tướng muốn kiện cũng không thể rút được thứ tốt gì.

Rất nhanh sau đó trong nhà cũng biến đổi. Bởi vì tự dưng mất trắng một khoản tiền lớn như vậy khiến cho Tô phủ không thể tiếp tục sống xa hoa phung phí như trước nữa, Tô thừa tướng quyết định cắt giảm người hầu trong nhà. Bên mẹ con đại phu nhân cũng chả thoát được, mấy cái cửa hàng bị bà ta ngấm ngầm nuốt mất cũng nhanh chóng đổi chủ. Mà người mua lại là thanh niên mặt cười thần bí không đổi kia.

"tiểu thư à, chúng ta thật có duyên đó! Đây là lần thứ hai chúng ta giao dịch rồi. Nếu có lần sau, hy vọng cô nương tiếp tục chiếu cố chỗ chúng tôi. Ai.... Cô nương! Cô đi chậm chút ! "

Thần kinh! Ai rảnh cùng hắn dài dòng. Nhanh chóng cầm tiền rồi biến mất hút.

Tuy rằng hệ thống không nói về vấn đề giới hạn thời gian, nhưng thời gian ở mỗi trường hợp chắc chắn sẽ có cố định và không dài. Nếu không thể ở lâu mà tiếp quản chỗ đó được ,còn không bằng bán đi đổi thành ngân phiếu cho tiện.

Sắc trời quang mây đẹp , mà bản mặt của Tô thừa tướng thì hầm hổ nhìn cô như muốn gϊếŧ người. Hai mẹ con đại phu nhân cũng chẳng tốt hơn, mỗi lần đi qua không phải lườm thì nguýt, nhưng đều không thể làm gì mà nhanh chóng rời đi .

Đúng rồi đó, phải như vậy thì ta mới thấy được sự thay đổi đáng chú ý mà ta cố gắng có được.

[...Sự cố gắng gì vậy? Trở thành mục tiêu công địch của toàn gia sao? Có phải hơi.... ]

Kể cả khi nguyên chủ trước đây chưa làm gì thì cũng đã bị vị đại tiểu thư kia chú ý ,dùng làm bia ngắm đạn thay rồi. Hơn nữa Tô thừa tướng một mặt thờ ơ để hai mẹ con đại phu nhân ức hϊếp , một mặt lại lợi dụng sự tồn tại của nàng ta để thu lợi. Hai mẹ con đại phu nhân vừa nuốt đồ của mẹ nguyên chủ, lại vừa lợi dụng nguyên chủ làm đá kê chân, thông qua các cuộc hôn nhân đổ vỡ của nguyên chủ mà bọn họ sắp xếp để chuộc lợi. Hút máu, hút đến chất dinh dưỡng cuối cùng. So với bọn họ, ta tự nhận vẫn chưa sánh kịp.

Cho nên, ta vẫn phải cố gắng hơn nữa.

[...]