"chủ tử, nhiệm vụ đã hoàn thành! "
"ngươi chắc chắn? "
"xe ngựa đã lao xuống núi vỡ nát rồi! "
"Làm tốt lắm, lĩnh thưởng đi! "
"dạ! "
Nam nhân lập tức phi thân vào cung báo tin tốt cho Phỉ Nhược. Nếu chị gái ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra hắn chính là thiếu niên đã đánh mình ba mươi đại bản đầu truyện.
Tiểu thế tử Nam quận công phủ Tiêu Vĩ Dật.
....
"Nhược nhi !"
"Tiêu Vĩ Dật, ngươi làm gì mà trèo cửa sổ phòng ta vậy? "
"tới thăm nàng, tiện báo cho nàng tin vui! "
"tin vui? "
"không phải nàng nói cái vị Tô ma ma gì đó làm phiền nàng sao? Ta đã sai người tống cổ nàng ta tới nơi xa rồi. Sau này sẽ không có ai dám làm phiền chuyện tốt của chúng ta nữa! " Đương nhiên Tiêu Vĩ Dật không nói thẳng đã sai người ám sát. Nhược nhi của hắn thuần lương thiện khiết như vậy, làm sao có thể để nàng ấy biết và dính đến những thứ máu tanh như vậy được.
"Nhược nhi, bao giờ nàng mới đồng ý gả cho ta? "
"chuyện này.... "
Tiêu Vĩ Dật đem Phỉ Nhược cẩn thận ôm vào trong lòng. Cho rằng giai nhân thẹn thùng không dám nói ra. Không sao hắn còn nhiều thời gian, nhưng hắn muốn sớm đánh dấu chủ quyền, như vậy những nam nhân khác sẽ không thể tơ tưởng đến đồ của hắn được nữa. Nào biết giờ này trong lòng hắn, Phỉ Nhược lại nghĩ khác.
"nhưng mà, ta.... Mẫu thân của chàng chắc chắn sẽ không chấp nhận một người có thân phận thấp kém như ta. Đến lúc đó ,ta chẳng qua chỉ là một đóa hoa trong vô vàn đóa trong hậu viện của chàng. Ta...ta không muốn như vậy! Lòng tham của ta rất lớn, nếu yêu ai, vậy người đó chỉ có thể có một mình ta " Đương nhiên Phỉ Nhược cố gắng kéo dài thời gian từ việc tránh trả lời thẳng thắn. Hơn nữa thời phong kiến nam nhân xác thực đa tâm, thân phận nàng ta lại là nô tì, nếu gả cho phủ Nam quận công, cùng lắm chỉ có thể làm thϊếp. Quan trọng là nàng ta có rất nhiều người theo đuổi và có rất nhiều lựa chọn , cho nên nàng ta không muốn kết hôn sớm để bó dây buộc mình. Nàng ta muốn, là sở hữu tất cả cơ, chứ không phải chỉ là một viên xuất chúng trong đám nhân trong chi long, thiên chi kiêu tử này. Cổ đại có Võ Tắc Thiên làm nữ hoàng, thì tại sao nàng ta lại không thể lập một hậu cung cho riêng mình?
Đương nhiên có thể không cần đứng trên đỉnh cao nhân sinh. Nhưng mà vừa có tiền, vừa có quyền, vừa có mỹ nam vây quanh, cuộc sống còn gì sung sướиɠ hơn nữa. Nhất định là vậy. Nàng ta không muốn bản thân trở thành kẻ thất bại trong quá khứ nữa. Không bao giờ!!!
"Nhược nhi, ta đã nói rồi, ta không để ý thân phận của nàng! "
"nàng yên tâm! Ta nhất định sẽ lập đại công, đến lúc đó dâng tấu lên hoàng thượng xin tứ hôn, sẽ không có ai dám bắt nàng làm thϊếp. Đến lúc đó ta có thể quang minh chính đại thú nàng về rồi "
"ngươi.... Ai nói ta muốn gả cho ngươi chứ? "
Tiêu Vĩ Dật cho rằng Phỉ Nhược đang thẹn thùng nên dám thừa nhận. Cũng không làm khó nàng ta.
"phải rồi, mặt nàng.... Ai làm? "
"ta, ta.... không cẩn thận thôi!"
"có phải là Tô ma ma kia không? "
"..."
Thấy Phỉ Nhược im lặng, Tiêu Vĩ Dật cho rằng là ngầm đồng ý. Trong lòng càng thêm hối hận. Đáng tiếc, để nàng ta chết dễ dàng như vậy. Nếu mà Tô Lệ dám còn sống quay lại, hắn nhất định sẽ không để nàng ta sống yên ổn.
"ở đây ta có hộp Ngưng Sương cao, nàng dùng tạm đi! Để nàng ủy khuất rồi! " Bình thường bên ngoài Ngưng Sương cao giá cao, hàng ít, người người tranh nhau mua không được. Nghĩ đến có thể dùng cái này lấy lòng giai nhân, tiêu phí một nghìn lượng bạc cũng là chính đáng.
"cảm ơn! " Phỉ Nhược cầm lấy cái hộp, hệ thống của nàng ta đánh giá chất lượng : là hạ phẩm! So với đồ trong hệ thống kém xa . Có điều vì kế lâu dài, chỉ có thể dùng tạm ,Phỉ Nhược còn muốn tiếp tục dùng gương mặt này đi câu thêm mấy con mồi nữa.
....
[chị gái... còn sống không? ]
Có!
[...] Vậy làm sao không lên tiếng?
---Quay lại nửa tiếng trước ----
Xe ngựa lao nhanh xuống vực thẳm vỡ tan xác, Tô Lệ giữ được con ngựa, bế nó tiếp đất an toàn . Con ngựa chưa kịp thoát khỏi cú sốc về độ cao, lại bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm, co quắp về một phía.
[chị, chị có cảm thấy... ]
Ừ! Có thứ gì đó. Có hơi thở của sự sống nhưng lại không có thực thể.
Hệ thống :"..." *ớn lạnh/*
[...quỷ ?]
Sợ à? Ngươi là thứ gì bản thân còn không rõ ràng hay sao mà còn sợ thứ ấy .
[...] Thứ gì? Nó có thể là thứ gì ?? Chị không thể tôn trọng nó chút sao???
Nhìn xem!
Một lúc sau, một tiếng hét của thiếu nữ vọt qua. "Cứu mạng! "
Chị gái :"..." Mặc kệ ! Ta là ngọn cỏ ven đường ....
Sau đó trong sương mù ẩn hiện hình ảnh một tên tướng cướp cầm đao lao ra. "đừng chạy! "
Chị gái : "..." Ta là một cái cây ....
Tên cướp xông ra thấy chị gái không quan tâm, đứng như trời trồng, như thể muốn hòa mình vào với cảnh vật thiên nhiên, liền vung đao về phía nàng.
Chị gái : *đá hắn về trong sương mù*
Ta là không khí , đừng quan tâm tới ta!
Sau đó là một bà lão già xuất hiện. Chạy lại muốn với tay chị gái. "Cô nương, ngươi có thấy một thiếu nữ chạy qua đây không....? "
Bà lão muốn đυ.ng chạm nhưng lần nào cũng bị Tô Lệ tránh được, còn đứng một khoảng xa xa.
"cô nương.... "
"..." Tránh !
"đó là cháu gái ta.... "
"..." Lại tránh.
"...nó, nó bị một tên cướp bám theo... "
"..." Né xa ba mét.
"ôi khổ thân ta.... "
"..." Kệ!
"ngươi... " Bà lão đột nhiên bốc hỏa. Gương mặt hòa ái đột nhiên phát sinh biến hóa.
Mà trước khi bà ta biến hóa thành thứ gì đó kinh dị, Tô Lệ đã nhanh chóng đá bay bà ta.
[...] Mặc dù tình huống này có chút kỳ quặc, nhưng nó muốn cười */ha ha ha..../ *
Sau đó một hình dáng quen thuộc hiện ra, một bà lão nhìn quen quen!
"tiểu Lệ a, ngươi đã lớn thế này rồi . Dạo này, sống có tốt không? "
A, nguyên lai là đại ma ma từng chiếu cố Tô Lệ. Nhưng đấy là ký ức của nguyên chủ.
Vậy là thứ "kia" đang gây rối.... Để xem nó có thể làm gì hơn không.
Nếu không phải đang diễn vai Tô Lệ, chị gái nhất định sẽ kiếm bịch bỏng ngồi xem khả năng diễn xuất của thứ "kia" .
"thời gian qua vất vả lắm đúng không? "
"Lại đây ta xem ngươi nào! "
Nếu giờ này là nguyên chủ, nhất định sẽ không nghi ngờ đi theo bà ta.
Chị gái phối hợp tiến lại ,bà lão muốn cầm lấy tay ,nhưng chị gái một mực bắt ngang trước ngực,không để bà ta thực hiện được ý đồ . Bà lão không tỏ ra tức giận, chỉ cười hòa ái, đi đằng trước dẫn đường . Sương mù càng ngày càng dày đặc, gương mặt của bà lão càng trở nên mờ ảo .
Sau đó thì trở nên không rõ ràng, nhưng chị gái cảm nhận thấy nó đang cười, đắc ý vì đã dụ được con mồi vào bẫy. Có thứ màu đen chui ra, sau đó biến thành tấm màn đêm muốn bao trùm, cuốn lên người Tô Lệ.
Tô Lệ chuyển bị động thành chủ, phi người tiến lại bà lão đang dần tay biến vào màn đêm kia. Cởi thắt lưng , trói bà ta lại ,sau đó "giã hành " .
Thiên a!!!! Đây là .....muốn gϊếŧ người !!!? Hệ thống sốc tới không nói lên lời. Có điều vì "thứ " chị gái đang đập cũng không phải hành hay tỏi... lộn, người ,nên không vi phạm quy tắc.
Sau khi thứ "kia "bị giã hành xong. Chị gái đi tìm thứ còn lại "giã" tiếp . Sau đó thì hai "thứ kia " đã đầu hàng trước hành vi bạo lực không giống người thường của chị. Co ro thu nhỏ hình dáng, ngồi trong lòng chị, mặc chị sờ soạng.
Vật-thể-không-xác-định: (chúng) Nó bị sàm sỡ!!!
Vật-thể-không-xác-định A (cục than) và vật-thể-không-xác-định B (con sâu) chính thức tuyên cáo treo giò trong không gian của chị gái như đồ trang trí. "..."
[chị, chúng nó là hung thú đấy! Còn biết điều khiển nhân tâm. ]
Cho nên?
[tiêu hủy đi! ]
Sau đó chị gái chuyển chúng nó từ vật trang trí trong không gian thành đeo ngoài thân, nhằm kiểm tra năng lực của chúng nó.
Hệ thống : "..." Trầm cảm.