Quyển 2 - Chương 8

Từ lâu đã nghe nói có một nhóm thổ phỉ ngang ngược bá đạo ở núi Hắc Phong, cực kỳ khó chơi. Hôm nay hắn ta bất đắc dĩ buộc phải lựa chọn đi chỗ này, nhưng cũng ngờ vận may lại không tốt đến vậy.

Vẻ mặt Lý Tú Xuân căng cứng, hoành đao đứng trước mặt đội ngũ. Hắn ta nhìn người và ngựa hai bên đường, nhân số đối phương đông hơn bọn hắn rất nhiều.

“Huynh đài à, hôm nay là ngày đại hỉ của Vương đại nhân, tại hạ đã chuẩn bị một ít rượu và thức ăn ngon, còn có một ít lễ vật nhỏ, xin chư vị dính một chút không khí vui mừng, giờ lành đã gần đến, mong các vị thông cảm cho, để ta rời đi trước, đợi về đến chủ thành rồi, tại hạ nhất định sẽ báo cho đại nhân việc tốt của chư vị…”

Lúc này, dưới sự che giấu của rừng cây rậm rạp, một nhóm người mặc cẩm y đen đồng nhất đang thì thầm thảo luận:

“Nhị đương gia, chúng ta có lên không?”

Trên vai rũ xuống một cái bím tóc, nam tử trông hơi trẻ tuổi suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi lắc đầu: “Chờ xem thế nào đã.”

Mọi người ngồi xổm giữa đám nấm...

“Ồ, Vương đại nhân lại có hỉ nữa à? Là người của Tri phủ quận Bác Lăng sao?” Lúc này, trong đám người phía bên kia vang lên một giọng nói vang dội tràn đầy năng lượng, một tráng hán để râu quai nón mang theo một cây lưu tinh chùy đi ra, tiểu đệ xung quanh tự giác đứng sang một bên.

Nghĩ đến đây chính là thủ lĩnh thổ phỉ Cố Lão Tam.

Lý Tú Xuân nói: "Đúng vậy."

“Ha ha ha ha lão bất tử này, già rồi mà vẫn muốn hại khuê nữ nhà người ta!” Cố Lão Tam dường như chỉ đang nói về một chuyện tiêu khiển sau bữa tối, chọc cho mọi người cười vang.

“Huynh đài à, ta cũng là chịu ủy thác của người ta, việc không thể chậm trễ, hơn nữa đại hôn là chuyện vui, giờ lành không…”

“Giờ lành? Chẳng lẽ hắn lại nhìn cái giờ lành sinh nhi tử bỏ đi gì đó chứ?” Cố Lão Tam ghê tởm nhất là cái này, rõ ràng thân thể chính mình không được nữa, nhất định phải cưới thêm một phòng, còn xem giờ lành sinh nhi tử, sinh cái con gà ấy mà sinh!

“Hắn có tuổi rồi, ta thấy lòng hắn có dư mà lực không đủ, không bằng, để tân nương tử này lại cho ta đi, ta... Thật ra ta có thể giúp hắn đó, ha ha ha ha ha ha!”

“Đúng! Đại lão anh dũng!”

Trong bụi cỏ tiếng sột sột soạt soạt lại vang lên.

“Nhị đương gia, bây giờ có lên không?”

“Kiên nhẫn chờ đi.”

Sao gần đây Nhị đương gia luôn thích bốn chữ này thế nhỉ? Phiền quá!

Mọi người tiếp tục ngồi xổm trong nấm…