Cách đám đông mãnh liệt, Duy Âm nhìn thấy gương mặt mà mình khắc cốt ghi tâm.
Thiếu niên mở to hai mắt.
Trong nháy mắt, anh hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác, tầm mắt lại nhìn chằm chằm không chịu buông ra, như sợ hãi nếu như mình dời tầm mắt đi, ảo ảnh của người kia cũng sẽ biến mất ở trước mắt.
Duy Âm ngẩn ra vài giây, không có phản ứng.
Mà thân ảnh mảnh khảnh kia bị người khác chen chúc, lui về phía sau một bước.
Hoảng hốt như vừa mới ở trong mộng tỉnh lại.
Thiếu niên ánh mắt tức khắc trầm xuống, như thể kìm nén sự hung ác cùng thô bạo, ngọn lửa nóng rực bốc lên, quét sạch xung quanh, đám người vây quanh kinh hô, sợ hãi lui về phía sau.
Bọn Lý ca đang tươi cười cũng thu liễm lại, kinh ngạc mà nhìn đối phương.
Ngọn lửa nhanh chóng chia làm hai đường thẳng tắp, gào thét dọc theo mặt đất, hướng về một phía, đám đông hai bên cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, theo bản năng mà lui ra, ngọn lửa dễ như trở bàn lượn thành một vòng thật lớn, đem hai nữ hài tử vây ở bên trong.
Phương Trừng Trừng cách Dụ Sở quá gần, vì vậy không thể theo mọi người xung quanh cùng lùi về phía sau, ngược lại cũng bị vây quanh ở trong biển lửa mãnh liệt, cứng đờ hỏi Dụ Sở: “……Ngươi cùng vị chiến thần đại nhân này có thù oán?”
Dụ Sở: “Không..., hẳn là không có đi.”
Cô nhìn biển lửa xung quanh, ngọn lửa vòng ra một khoảng không gian rất lớn, giống như một chiếc xiềng xích nóng bỏng.
Thiếu niên chậm rãi đi tới.
Phía trước ngọn lửa mở ra một khe hở nhỏ.
Bóng dáng cao gầy chậm rãi từ đó đi tới, con ngươi trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Dụ Sở. Đốt ngón tay trắng nõn tùy ý vung lên, một khe hở nhỏ được mở ra bên cạnh vòng lửa.
Duy Âm tiếng nói khàn khàn thanh lãnh: “Đi ra ngoài.”
Dụ Sở sững sờ.
Đối phương không chỉ có vẻ bề ngoài thay đổi mà ngay cả giọng nói cũng là trầm khàn, nặng nề, phảng phất như đang khắc chế cảm xúc gì đó.
“……” Phương Trừng Trừng biết đối phương muốn mình đi ra ngoài.
Mắt thấy bóng người hung thần kia càng ngày càng gần, cô chạy nhanh lui về phía sau hai bước, ngoan ngoãn rời đi.
Tuy rằng không biết Dụ Sở cùng vị sát thần này có thù oán gì, nhưng xem ra không phải là chuyện nhỏ đi… Cô đồng tình mà ném cho Dụ Sở một ánh mắt thương cảm, lui về phía sau tránh ra.
Khe hở nhỏ của ngọn lửa nhanh chóng khép lại, hình thành một vòng lửa to, hừng hực thiêu đốt, giống như giam cầm vật sở hữu của chính mình.
Dụ Sở đứng ở bên trong cười gượng hai tiếng, nhìn vẻ đẹp mỹ mạo công kích của muội muội hiện giờ, đuôi mắt hẹp dài, ánh mắt sâu thẳm. Cô không khỏi lùi về sau hai bước, nói sang chuyện khác: “Ngươi đã trưởng thành……”
Vừa dứt lời.
Thiếu niên đã đi tới trước mặt cô, đôi tay trắng nõn thon dài ôm lấy eo cô, Dụ Sở còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị ấn vào trong lòng ngực sạch sẽ mùi hương thoang thoảng, đầu của thiếu niên so với cô cao hơn không ít, cánh tay thon dài nhẹ nhàng vòng qua eo cô, đầu ngón tay trắng nõn luồn vào mái tóc đen nhánh của cô, đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, cúi đầu, cằm trắng nõn chống ở trên đỉnh đầu của cô.
Dụ Sở nghe được một tiếng nỉ non nhỏ, tuy rằng âm thanh đã trở nên thanh lãnh hơi khàn, nhưng ngữ khí cùng năm đó giống nhau như đúc, không có sai biệt lắm, mềm mại có chút mờ mịt ủy khuất:
“……Tỷ tỷ……”
Dụ Sở chớp mắt, còn chưa có trả lời, đối phương liền đem cô ôm chặt thêm một chút, Dụ Sở cảm thấy môi mỏng của thiếu niên di chuyển đến bên gáy mình, như năm đó muội muội làm nũng, mềm mềm mại mại mà cắn cắn cổ cô, môi mỏng lại nhẹ nhàng hôn hôn tới, tiếng nói áp lực thâm trầm si mê:
“Tỷ tỷ, ngươi đã trở lại.”
Người trong tay là có thật.
Thẳng đến lúc này mới xác định được không phải mơ, Duy Âm hơi buông ra, mặt mờ mịt mà nhìn tỷ tỷ, tầm mắt vẫn luôn dừng ở môi cô. Hầu kết trên cổ thiếu niên khẽ động, lẩm bẩm: “Ngươi đừng nghĩ lại rời xa ta, một bước cũng không được.”
*
Bọn Lý ca mặt ngơ ngác mà đứng ở đó.
Vừa rồi trước tòa nhà hành chính, tiểu tử này không biết tại sao lại dùng lửa bao vây một nữ hài tử, người ở xung quanh đều thét chói tai, ngay cả Lý ca cũng hoảng sợ, thiếu chút nữa cho rằng Duy Âm muốn tạo phản.
Nhưng thiếu niên chỉ là bao vây một nữ hài tử.
Sau đó hung tợn mà đem người ôm lấy, lại ủy khuất mà cọ cọ.
Lý ca theo bản năng nhìn về phía đám người.
Quả nhiên, những muội tử yêu thầm Duy Âm, một đám sắc mặt tái nhợt, không dám tin.
Tuy rằng Duy Âm đã sửa lại tên thật, nhưng Lý ca bọn họ vẫn theo thói quen kêu tiểu Duy Âm. Dù sao thì hai cái tên cũng đồng âm.
Nhưng từ khi Duy Âm cắt tóc dài, dùng bộ dáng thiếu niên xuất hiện ở trước mặt đại chúng, muội tử thích hắn như cá diếc qua sông, người trước ngã xuống, người sau liền tiến lên.
Lần này không biết có bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan nát.
Mọi người còn chưa có phản ứng, thiếu niên liền trực tiếp bế thiếu nữ mảnh khảnh kia lên, rời khỏi hiện trường. Ngọn lửa kiêu ngạo ở phía trước mở đường, mọi người chỉ có thể lùi lại nhường đường, nhìn đối phương rời đi.
Bọn Lý ca vội vàng đi theo sau.
Nhưng chỉ kịp nhìn thấy Duy Âm đem thiếu nữ ôm vào trong phòng, sau đó đóng sầm cửa lại, Lý ca cũng ngượng ngùng không dám xông vào.
Bọn họ đành phải ở ngoài cửa, thử nói: “Duy Âm ngươi làm sao vậy? Đó là ai?”
Bên trong không ai trả lời.
Cũng không biết đang làm cái gì……
Bọn họ cũng xấu hổ mà nhìn nhau, Lão Tam bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Người khác cũng sẽ không làm cho Duy Âm có phản ứng lớn như vậy……”
“……”
Mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Nhớ lại thân hình thiếu nữ kia, Lý ca cũng cảm thấy có gì không đúng: “Sẽ không phải là Sở Sở đi?”
Lão Lục Lão Ngũ liếc nhau, “Duy Âm có nói qua Sở tỷ tỷ sẽ trở về. Hắn đã đợi mấy năm…… Nếu đó là Sở tỷ tỷ thì cũng có lý, tiểu tử này đột nhiên phát điên là như vậy……”
Nếu là chờ ba năm sau tỷ tỷ mới trở lại.
Duy Âm có bao nhiêu phản ứng, bọn họ đều cảm thấy không quá.
Chỉ có bọn họ mới biết, ba năm này thiếu niên kia vượt qua như thế nào.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, thấy trong phòng không có động tĩnh, liền không quấy rầy mà tản ra.
Lão Tam xuống lầu trước, quay đầu lại nhìn cửa phòng, thở dài lắc đầu.
Hắn cuối cùng cũng hiểu đêm đó mình đưa cho thiếu nữ một chuỗi lắc tay, ánh mắt Duy Âm lại dữ tợn như vậy, ôm chặt tỷ tỷ, vẻ mặt khó chịu.
Hóa ra là nam hài tử……
Nguyên lai tuổi còn nhỏ đã có ý nghĩ không an phận……
Lão Tam cảm thấy, thứ mình thua thiệt khả năng chính là không có cải nữ trang.
Ôm ấp hôn hít làm nũng……Thử hỏi xem thiếu nữ nào có thể chịu được loại này.
Lão Tam an ủi chính mình, thua không oan uổng!
Sau đó cắn chặt chiếc khăn tay một cái, xoay người đi xuống lầu.
Cải nữ trang quá độc ác……Này ai có thể chịu đựng được!
===
210919