Truyện được edit bởi editor bechan04.
===
Từ sau khi cùng muội muội nói rõ ràng chuyện này, Dụ Sở phát hiện tiểu cô nương càng ngày càng dính người.
Chuyện này đối với cô cũng không có gì lớn, chẳng qua Duy Âm tính cách trầm ổn, lúc đầu khi vừa biết chuyện có vẻ hoảng loạn, lúc sau đều chỉ trầm mặc, thái độ vẫn như trước, giống như chuyện này căn bản không có xảy ra.
Chẳng qua vẫn là có chút chi tiết bại lộ tâm trạng của muội muội.
Trước kia buổi tối thường ngượng ngùng cùng tỷ tỷ ngủ chung, nhưng từ sau chuyện này, mỗi ngày đều nhất định muốn ôm Dụ Sở cùng nhau ngủ, gắt gao ôm chặt không buông tay.
Dụ Sở có chút bất đắc dĩ, duỗi tay đẩy đẩy Duy Âm, nhẹ giọng nói: “Duy Âm, như vậy ngủ sẽ thoải mái sao? Không gian phía sau thoải mái hơn, ngươi có thể đến đó ngủ.”
Hôm nay đi cả một ngày, tiểu cô nương có chút mệt nhọc, nửa mở con mắt, nghe vậy lại rầu rĩ không vui, nhíu mi ôm chặt Dụ Sở, cự tuyệt nói: “Không cần.”
Duy Âm hiện giờ ôm tỷ tỷ, không còn thích làm nũng trong ngực của đối phương nữa, ngược lại thích đem tỷ tỷ ôm trong lòng ngực của mình, giống dã thú chặt chẽ bá chiếm vật sở hữu, không cho phép đối phương thoát đi.
Dụ Sở bất đắc dĩ, cười cười, biết muội muội hiện tại thiếu cảm giác an toàn, vì thế liền để cho cô ôm.
Nhưng hôm nay có điểm khác biệt.
Uống thuốc đã được mấy tuần trôi qua, Dụ Sở ước chừng đã sắp hết thời gian.
Mấy ngày này cô càng ngày càng khó hành động, thân thể cũng càng ngày càng cứng đờ, có đôi khi cầm không nổi ly nước, chỉ sợ Duy Âm đã ý thức được cái gì, cho nên mấy ngày nay càng quấn lấy cô, cơ hồ là một giây đồng hồ cũng không muốn rời đi.
Dụ Sở trong lòng nhẹ nhàng thở dài, xoa xoa tóc mềm mại của tiểu cô nương.
Duy Âm đã ngủ rồi, nhưng mi còn nhíu lại, không biết là thiếu bao nhiêu cảm giác an toàn, lực đạo ôm cô trong tay một chút cũng không có thả lỏng.
Dụ Sở cảm giác chính mình đã đến lúc rời đi.
Cô nhẹ nhàng cử động thân thể.
Tiểu cô nương mở to mắt, ánh mắt còn mang theo mê mang không tỉnh ngủ, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn Dụ Sở một cái, tiếng nói mềm mại, khàn khàn:
“…… Tỷ tỷ làm sao vậy?”
Dụ Sở giật giật cánh tay, nói: “Ngươi ôm ta thật chặt, không thoải mái, thả lỏng một chút đi?”
Duy Âm cúi đầu nhìn nhìn chính mình.
“Xin lỗi……” Duy Âm mềm mại buông lỏng tay ra, thay vào đó là nắm lấy tay Dụ Sở, khuôn mặt nhỏ trắng nõn dán ở trên cánh tay cô, thực mau lại nhắm lại mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tỷ tỷ cũng mau ngủ đi.”
“Được.”
Dụ Sở nhẹ nhàng đáp ứng.
Đối phương thực mau an tĩnh lại, hô hấp vững vàng, chậm rãi ngủ.
Dụ Sở nhìn chằm chằm Duy Âm trong chốc lát, ở trong lòng đem hệ thống mắng đến hộc máu.
Nếu không phải là do xuyên qua thời cơ không đúng, tại sao lại bị biến thành tang thi, chính mình hiện tại lẽ ra nên chuyên tâm công lược muội muội.
Tại sao cần phải chết đi một lần?
Nếu như để tiểu muội muội bảo bối biết được chuyện này, mỗi ngày đều sẽ ủy khuất.
Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Giấc ngủ của Duy Âm không sâu, Dụ Sở chậm rãi rút tay ra, đảm bảo không kinh động đến cô, chỉ một động tác tay đều phải làm mất vài phút, cuối cùng mới rút ra được. Tiểu cô nương trong vòng tay trống rỗng, tuy rằng không tỉnh, đuôi lông mày vẫn theo bản năng mà nhăn lại.
Dụ Sở từ bên cạnh kéo tới một cái gối ôm, đặt ở trong lòng ngực tiểu cô nương, nhìn cô ôm lấy.
Nếu không lén rời khỏi trong lúc muội muội đang ngủ, lấy biểu hiện chiếm hữu của muội muội mấy ngày này, Dụ Sở suy đoán tám chín phần, nếu cô đi đối phương sẽ không buông tha.
Cô nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương xinh đẹp.
Không biết lúc mình sống lại, muội muội lớn lên sẽ cao bao nhiêu?
Tiểu bảo bối này lớn lên thật nhanh.
Dụ Sở nhìn trong chốc lát, liền tay chân nhẹ nhàng xuống xe.
Ngoài xe cách đó không xa chính là căn cứ.
Bọn họ về tới căn cứ, hôm nay vừa mới tới, sau khi vào căn cứ liền không rời đi, bởi vậy Dụ Sở mới cố ý chọn đêm nay.
Cô cuối cùng liếc mắt nhìn tiểu cô nương một cái. Mới chậm rãi xuống xe.
Thân ảnh thiếu nữ mảnh mai bước đi không nhanh, chậm rãi biến mất ở trong bóng đêm.
·
Hôm nay sau một chặng đường dài, Duy Âm thật sự buồn ngủ đến nhíu mày, thẳng đến khi tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ xe, chân trời đầy sương mù sáng lên, lúc đó cô mới sững sờ mở mắt ra, theo bản năng giơ tay lên. Ôm chiếc gối trong ngực mình.
Khuôn mặt nhỏ thân mật mà cọ cọ.
Nhưng gối bị ôm một đêm, lại là ấm áp, chứ không phải nhiệt độ lạnh lẽo trên người tang thi thiếu nữ.
Duy Âm mở to hai mắt.
Cỗ xe trống trơn, không có người thứ hai.
“…… Tỷ tỷ.”
Duy Âm sửng sốt trong chốc lát, sắc mặt trong nháy mắt lập tức tái nhợt, trong mắt không che được sự hoảng loạn, tùy ý đem gối ném ở một bên, chân tay luống cuống mà hướng về phía trước xe, giọng nói hơi run lên, mềm mại mờ mịt mà gọi: “Tỷ tỷ?”
Không có người trả lời cô.
Duy Âm mím môi xuống xe, nhịp tim đập từng tiếng dồn dập, thậm chí lỗ tai cũng ồn ào vì tiếng động, những ngón tay trắng nõn của cô nắm lấy thành xe, các khớp ngón tay trắng bệch, ngửa đầu nhìn lên khung cảnh bên ngoài xe.
Xe buýt lẻ loi ngừng ở một chỗ.
Trừ bỏ tòa căn cứ cao ngất cách đó không xa, trên vùng đất hoang vô tận, không thấy cái gì khác, không có một bóng người.
Duy Âm ngơ ngác đứng ở bên cạnh xe.
Đối diện với ánh mặt trời, đứng im như tượng điêu khắc.
Tròng mắt xinh đẹp phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Nhưng con ngươi giống như trong đêm đen, ánh sáng không còn nữa, cũng chậm rãi lâm vào nặng nề tĩnh mịch.
===
210918