Chương 4

Hệ thống điều tra một chút, nói: [Bởi vì Ổ Lộc chủ động đi tìm hiệu trưởng muốn cùng một trong ba người bạn cùng phòng của bạn trao đổi ký túc xá, cho nên hiện tại hắn là bạn cùng phòng của bạn.]

Giang Khương ngạc nhiên một lúc, ấp úng nói: [Cái này không ảnh hưởng đến cốt truyện sao? Mới thế giới đầu tiên đã thất bại rất xấu hổ nha.]

Hệ thống trấn an nói: [Đây chỉ là chuyện râu ria, chỉ cần bạn nghiêm túc làm theo cốt truyện là được.]

Giang Khương chớp chớp mắt [Nếu…lỡ như…không làm tốt, cốt truyện tan vỡ thì sao?]

Hệ thống dừng một chút [Bạn ưu tú như vậy, tôi tin tưởng bạn sẽ làm được.]

…Cậu ưu tú chỗ nào a, hệ thống quá tin tưởng cậu rồi.

Giang Khương dở khóc dở cười.

Mới quét tước được một nửa đã là giữa trưa, Giang Khương bị Ổ Lộc kéo ra ngoài ăn cơm.

Đến tận khi ra ngoài ăn cơm cùng Ổ Lộc, Giang Khương mới cảm nhận thiết thực được sự ân cần của vai chính thụ mà cốt truyện nhắc đến có bao nhiêu nóng bỏng.

Lúc gọi món toàn chọn những món Giang Khương thích ăn, uống cái gì đều nghe lời Giang Khương, tôm cá vừa bưng lên không chờ Giang Khương động tay Ổ Lộc đã nhanh nhẹn bóc tôm nhặt xương cá xong xuôi rồi bỏ vào bát của cậu.

Giang Khương đã có chút nghi ngờ, nếu Ổ Lộc mà là một chú chó chắc đuôi của hắn có thể vẫy giống như quạt điện.

Ăn xong trở lại ký túc xá, Ổ Lộc không màng giường ngủ của bản thân toàn là tro bụi mà ân cần giúp cậu múc nước vắt khăn lông, chờ đến khi Giang Khương trải xong giường đệm Ổ Lộc đã đem mặt bàn và ngăn tủ của cậu lau sạch sẽ.

Nhìn thấy Ổ Lộc còn định đem quần áo và chăn của cậu đi phơi, Giang Khương vội vàng ngăn lại: “Đừng đừng đừng, cái này tôi tự phơi được. Chỗ của cậu còn chưa thu dọn, đợi lát nữa tôi phơi xong liền quay lại giúp cậu nhé.”

Ổ Lộc có chút thất vọng đem quần áo trả lại cho cậu, rất nhanh liền tươi cười nói: “Không có việc gì, vậy cậu mau đi phơi đồ đi, chỗ tôi một lát là dọn xong.”

Đúng là nhanh thật, Giang Khương chỉ xuống tầng phơi quần áo một lát, thậm chí còn có rất nhiều người qua đường có lòng tốt chết sống muốn hỗ trợ, thời gian rất ngắn, chờ Giang Khương trở về, Ổ Lộc mặt bàn giường ngủ tất cả đều đã dọn xong.

Giang Khương khó hiểu lại mờ mịt nhìn thân thể của Ổ Lộc, nghi hoặc hỏi hệ thống: [Hắn không phải con nhà giàu sao? Làm việc nhanh nhẹn như vậy?]

Hệ thống tuần tra một chút, sau đó không chút lưu tình chọc thủng Ổ Lộc [Người vừa nãy đi ngang qua bạn là bảo tiêu của Ổ Lộc, đại đa số việc đều là hắn làm, Ổ Lộc chỉ lau cái bàn còn thất thần phát ngốc, dẫn tới một cái cạnh bàn còn chưa lau khô.]



Giang Khương nhìn vai chính thụ cười ngốc bạch ngọt thực chất nhân mè đen, trực tiếp nói không lên lời.

Ổ Lộc hồn nhiên bất giác bản thân bị chọc thủng thành một cái động lộ ra bên trong nhân mè đen, còn đang đem giẻ vắt khô phơi ở ban công, sau đó quay đầu nói với cậu: “Giang Khương, nghe nói Đại học A có có một cái hồ nhân tạo cực kỳ đẹp, dù sao chúng ta ở trong ký túc xá cũng không có chuyện gì làm, nếu không đi xem một chút?”

Nội tân trạch nam vô cùng kháng cự, cuối cùng vẫn là buồn rầu cùng Ổ Lộc đi đến hồ nhân tạo, thời điểm đến, Giang Khương ngoài ý muốn phát hiện nơi này còn có không ít người.

Nhìn xung quanh một vòng, thấy vẻ mặt Giang Khương có chút vi diệu, Ổ Lộc vội giải thích: “Có lẽ là do hôm nay trời nóng a, bên hồ lại có cây có nước nên mọi người đều thích đến nơi này nghỉ ngơi.”

Giang Khương tầm mắt lướt qua một đôi người yêu đang thân thiết, sau đó gật đầu, làm bộ chính mình tin nói: “Thì ra là thế.”

Cậu vừa nói xong, đôi người yêu bên cạnh liền bật cười.

Giang Khương quay đầu liền thấy bọn họ kinh ngạc đến mức ngây người hai giây, sau đó nhìn nhìn Ổ Lộc bên cạnh cậu, lại mờ ám nói: “Đúng vậy, bạn cậu nói rất có lý, chúng tôi đều là đến ngồi cho mát.”

Trời mùa hè mà hai nữ sinh còn nhão nhão dính dính nắm tay nhau, người mặc đồ màu xanh chớp chớp mắt nhìn bọn họ nói: “Chúng tôi cũng chờ gió thổi mát lạnh rồi nha, chúc các cậu…chơi vui vẻ.”

Hai người cười hì hì rời đi, Ổ Lộc khụ một tiếng hơi đỏ mặt, lôi kéo Giang Khương ngồi vào vị trí của hai nữ sinh vừa rời đi.

Một khoảng thời gian dài về sau, trừ lúc đi học, chỉ cần có thời gian trống Ổ Lộc cực kỳ thích lôi kéo Giang Khương đi hồ nhân tạo.

Giang Khương ngẫm lại cốt truyện truyền lưu lời đồn tra công cùng Ổ Lộc ở bên nhau, đành phải vứt bỏ ý tưởng trạch ở trong ký túc xá, thỉnh thoảng cùng hắn đi hồ tình yêu ở Đại học A nhìn cây nhìn gió nhìn một đôi người yêu thân mật.

Hôm nay thấy mọi người xung quanh hầu như đã rời đi hết, Giang Khương mặt vô biểu tình đập chết con muỗi, đứng lên chuẩn bị kêu Ổ Lộc trở về ký túc xá.

Ổ Lộc đột nhiên bắt lấy cổ tay cậu.

Gió nhẹ từ từ thổi qua, bên hồ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng lá cây sàn sạt.

Trong hồ có tiếng cá đớp thức ăn, bên bờ ánh sáng đom đóm lập lòe không rõ.

Ánh trăng sáng tỏ, Ổ Lộc chăm chú nhìn Giang Khương, thấp thỏm nói: “Khương Khương, tôi đã từng nói với cậu hay chưa, tôi thích cậu.”