Ngự Sử phủ Đông Nam có một tiểu viện nhỏ, bốn phía toàn bộ tường đều dùng tương gạo nếp trộn với vôi xây thành, tường viện cách một bước thì sẽ vẽ hoa văn trừ tà lên. Trong sân trồng đầy cây đào cây bách, ở chính giữa còn có một cái bàn bát quái.
Hiện đang là mùa xuân, hoa đào nở rộ, cánh hoa trắng hồng rơi đầy đất, một tiểu hòa thượng khoảng tám, chín tuổi đang luyện võ giữa những bông hoa rơi đầy màu sắc.
Tuổi còn nhỏ, ra quyền có gió, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng.
Bên cạnh là một thiếu nữ đeo đầy đồ trang sức bằng bạc, vui vẻ vỗ tay chúc mừng vị hòa thượng.
Cách đó không xa Mai Lan thấy một màn này, không khỏi gật đầu, gia phong Ninh ngự sử đúng là không tồi.
Ninh ngự sử làm người trung trực, tính tình đoan chính, Ninh phu nhân dịu dàng hiền huệ, dạy con rất tốt, ba con trai lớn nhà họ đều tài học xuất chúng, bản tính đôn hậu, Ninh cô nương có lẽ cũng cực kỳ xuất chúng.
Hôn sự của Yến Vương tuy rằng hấp tấp, lại bởi vì khắp nơi tranh đấu, Yến Vương Phi đến từ Ninh gia, tuy không được như Hoàng Hậu mong muốn, nhưng xác thực cũng không tính là quá kém.
Ninh ngự sử là quan lớn triều đình, Hoàng thượng cực kỳ tin tưởng, ba con trai Ninh gia đều là nhân tài xuất chúng, đã ở lục bộ bộc lộ tài năng.
Thân thể Yến Vương trúng độc, suýt nữa thì mất mạng, mất khả năng đi lại.
Hoàng Hậu nương nương giờ cũng không hy vọng quá nhiều, chỉ mong Yến Vương cả đời bình an.
Nghĩ vậy, Ninh gia cũng là một cửa hôn sự tốt.
Ở Ninh phủ nhiều ngày, Mai Lan cuối cùng cũng hiện ra nét mặt tươi cười.
"Chu choa mẹ ơi, lão yêu bà cười kìa!" Bàn đá trong viện run lên.
Ghế đá đang như si như say xem tiểu hòa thượng luyện võ nghe vậy, liếc nhìn Mai Lan một cái, chậm rãi nói:" Ngươi sao lại luôn liếc trộm lão bà vậy, có phải vừa ý nàng hay không?
"AAAA" Bàn đá nổi giận: "Ngươi cư nhiên lại dám sỉ nhục trong sạch của ta, cẩn thận ta đánh ngươi!"
Ghế đá một chút cũng không sợ hãi: “Ha ha, nếu ngươi có thể dịch lên phía trước một bước, ta liền gọi ngươi là ba ba"
"AAAA" Bàn đá tức điên, "Ta bảo Vi Vi đánh ngươi"
Ghế đá trợn trắng mắt: “Ấu trĩ, chỉ biết cáo trạng!”
Hai cái liền cãi nhau đến trời đất tối tăm, tiếng nói ồn ào đến nỗi Ninh Ấu Vi ở tận trong thư phòng cũng không chịu được mà bịt tai lại.
Cô tức giận đập bàn: "Suốt ngày láo nháo, ngày nào cũng láo nháo, ta thật muốn đem bọn nó tách ra, một cái ở phía nam, một cái ở phía bắc, vĩnh viễn không gặp nhau nữa."
"Không thể được" Trâm Ngọc bích trên đầu ôn nhu khuyên can: "Đồ vật có linh khí có thể nói không nhiều lắm, mang đi rồi, ai bảo vệ cửa lớn, lỡ đâu quỷ quái gì tiến vào, Vi Vi người lại bị dọa khóc."
"Dọa khóc còn hơn là ồn chết" Ninh Ấu Vi chống cằm, mắt hạnh mở to.
Âm thanh Trâm Ngọc Bích cực kỳ ôn nhu: "Vi Vi, ta không phải đã dạy ngươi, không thể dễ dàng tức giận, phải ôn nhu, nhẹ nhàng, lấy nhu thắng cương sao?"
Lớp học cung đấu của Trâm Ngọc Bích lão sư bắt đầu rồi!
Đối với Trâm Ngọc Bích đã trải qua hai triều đại, chứng kiến N các hình thức cung đấu thì cách ứng xử trong cung đã sớm thấm nhuần vào xương cốt, động một chút sẽ thuyết giáo ai câu.
"Mai Lan là tâm phúc của Hoàng Hậu, ngươi phải tạo ấn tượng tốt trước mặt nàng, nào, nhanh lấy nữ giới ra chép."
Ninh Ấu Vi vẫn ngồi bất động.
Trâm Ngọc Bích thở dài, tận tình khuyên bảo: "Hoàng Hậu là mẹ chồng của ngươi, nàng vốn không hài lòng với hôn sự này, nếu người không cố gắng một chút, chắc chắn sẽ làm khó ngươi."
Ninh Ấu Vi tiếp tục chống cằm: " Ta đối với hôn sự này vốn cũng không hài lòng, gả cho cái người sắp chết cũng thôi, lại còn phải đến Nam Cương xa xôi ngàn dặm, tâm liền mệt"
Trâm Ngọc Bích: "Đây là việc đã định, ngươi không hài lòng thì sao, phải sống thật tốt trong điều kiện hạn chế mới là điều quan trọng nhất."
"Thật đau lòng ..." Ninh Ấu Vi cụp mắt, "Ta sao lại đáng thương như vậy? Giống như một quả nhân sâm, khi còn nhỏ đã bị nhiều loại ma quỷ thèm khát, muốn ăn thịt ta.
Buổi tối ngủ còn bị bàn đá, ghế đá, xà nhà đánh thức.
Vất vả mới đến lúc cập kê, đã bị đưa đi xung hỉ. Phải xung hỉ còn chưa tính, gả được cho một tên hoàng tử, nhưng cuối cùng vẫn bái đường cùng gà trống, bái xong còn phải đi đến Nam Cương xa xôi ngàn dặm."
Ninh Ấu Vi càng nói càng đau lòng, cực kỳ ủy khuất: "Ngày mốt đã phải lên đường, ta chỉ còn hai ngày thanh thản ngắn ngủi, ngươi còn ép ta phải nịnh nọt Mai Lan, ép ta xem nữ giới, còn có..... nhân tính hay không!"
Trâm Ngọc Bích ngay lập tức đáp trả: "Không có"
Ninh Ấu Vi khϊếp sợ.
"Bởi vì ta không phải người .... " Trâm Ngọc Bích cười khẽ.
Ninh Ấu Vi tỏ vẻ không muốn nói lý với Trâm Ngọc Bích nữa, đem nó cắm trên đầu.
"Khoan..." Trâm Ngọc Bích kêu lên sợ hãi:" Từ từ để ta nói nốt câu này."
Ninh Ấu Vi phồng má: "Ta không muốn nghe giảo biện"
Trâm Ngọc Bích ngượng ngùng: "Không phải, ngươi cắm ta trên đầu, cắm sâu quá, tóc áp đến ngực ta rồi."
Ninh Ấu Vi:......
Ai tới nói cho nàng biết, vì cái gì trâm ngọc lại có ngực!
Mai Lan một đường đi tới, lúc đầu còn có thể mỉm cười, cho đến khi nhìn thấy con mèo đen nằm sấp trên ngọn cây, con gà trống diễu võ dương oai trong sân, con chó lấp lóe sau thân cây, cùng với con rùa đen liên tục thò đầu ra thăm dò ở cửa, biểu tình trên mặt cũng không duy trì được nữa.
Nếu không phải ở thâm cung nhiều năm luyện được sắc mặt núi Thái Sơn sập ngay trước mắt cũng không đổi, nàng sớm đã nhảy dựng lên.
Đây, đây, đây .... một viện tử toàn là thứ này, những thứ kì quái này sao có thể xuất hiện ở sân của một thiên kim tiểu thư?
Nàng không phải không làm cho người ta nuôi sủng vật, thâm cung cô đơn lạnh lẽo, rất nhiều phi tần đều nuôi một ít chó mèo nhỏ để giải trí.
Thế nhưng mà... tiểu nữ nhi Ninh gia này cũng thật kì quặc, nào có người lại nuôi một con mèo đen lớn như vậy?
Gà trống không nói, còn con chó kia, mà thật thật sự là con chó ư, không phải là sói đấy chứ?
Mai Lan từ khi sinh ra đến nay cũng chưa từng nhìn thấy con chó nào lớn như vậy, hầu như cao gần bằng nàng. May mắn con chó kia cũng chỉ thoáng qua, rất nhanh đã biến mất trong rừng, nếu chạy đến trước mặt nàng, nàng nhất định ngay lập tức ngất xỉu.
Quá dọa người !
Quá kinh khủng!
Mai Lan sắc mặt trắng bệch, chân nhũn ra, không thể đứng thẳng được.
Ninh phu nhân - Lưu thị phát hiện Mai Lan sắc mặt không tốt, còn tưởng rằng nàng sợ rùa lớn ở cửa vội vàng trấn an: "Mai cô cô đừng sợ, Rùa già này là vật lành, sống đã được vài năm, tình tình cực kỳ hiền lành, sẽ không đả thương người."
Nói xong, liền dương tay, ra hiệu cho Rùa già tránh ra.
Rùa già chớp chớp đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh, nhìn chằm chằm Lưu thị một lúc rồi mới chậm rãi di chuyển.
Cơ thể to lớn khiến nó phải bò rất lâu mới tránh ra được một chỗ.
Thấy vậy, Lư thị cười cười hướng Mai Lan xin lỗi.
Đương gia chủ mẫu mang theo nữ quan bên cạnh hoàng hậu đích thân tới, Tề ma ma đang bận rộn bên ngoài nhìn thấy vậy, lập tức ra chào đón.
Lưu thị hỏi nàng: "Vương phi đâu? "
Thân hình tròn trịa của Tề ma ma cứng ngắc đáp: “Bẩm phu nhân, Vương phi đang ở trong thư phòng."
Mai Lan nhìn Tề ma ma béo tròn, không biểu cảm thấy không đúng, nhưng lại không nghĩ ra là không đúng chỗ nào, chỉ có thể ôm lấy nghi vấn mà theo hai người vào trong.
Hai người ở phòng khách ngồi chờ, Tề ma ma đến thư phòng gọi Ninh Ấu Vi.
Theo lý thuyết, hai người một người là mẫu thân, một người là nữ quan bên cạnh hoàng hậu, Ninh Ấu Vi là vãn bối đáng lẽ phải ra tiếp đón.
Đáng tiếc Hoàng gia quy củ lớn, Ninh Ấu Vi tuy chỉ bái đường cùng gà trống, nhưng cũng thật sự là Vương phi.
Thân phận đã cao hơn hẳn Lưu thị với Mai Lan, cũng không càn phải ra ngoài tiếp đón.
Mai Lan ngồi ngay ngắn một lúc, ngay cả một chén trà cũng chưa uống được, một viện to như vậy, lại chỉ có một Tề ma ma thân hình tròn trịa đang bận rộn.
Mai Lan nhìn chiếc bàn trống trơn, ngước mắt nhìn Lưu thị, khóe môi nhúc nhích định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, rèm cửa khẽ lay động.
Nàng vô ý thức ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu nữ vóc dáng mảnh khảnh, làn da mịn màng với đôi mắt sáng ngời đang tiến lại gần.
Trái tim Mai Lan run lên, vị thiếu nữ trước mặt này, rực rỡ đến nỗi cho dù nàng có gặp bao nhiêu lần cũng không khống chế được nội tâm chấn động.
Thần phi Tiên Tử cũng không được như vậy.
Mai Lan thầm nghĩ trong lòng.
Gián đoạn như vậy, Mai Lan cũng quên hỏi vì sao trong viện chỉ có một người phục vụ là Tề ma ma, nói ra mục đích của chuyến đi này.
"Hoàng Hậu nương nương lo lắng Vương phi tuổi nhỏ, đặc biệt để cho nô tài tới đây hầu hạ."
Ninh Ấu Vi gật đầu mỉm cười: “Mẫu hậu thương xót nhi thần.”
"Nam Cương xa xôi, thừa dịp lúc này khí trời tốt, Hoàng Hậu nương nương mong Vương phi sớm ngày chuẩn bị, sớm lên đường. Miễn làm chậm trễ hành trình, đợi khi trời rét lanh, trên đường Vương phi lại phải chịu khổ."
Ninh Ấu Vi gật đầu mỉm cười: "Chuyện lên đường toàn bộ để cô cô làm chủ."
Mai Lan đối với việc Ninh Ấu Vi thức thời như vậy rất hài lòng, nói một vài câu rồi cùng Lưu thị rời đi.
Sau khi rời đi còn cùng tâm phúc cảm thán: "Tiểu viện của Yến Vương phi tuy hơi khác với các tiểu thư khuê các khác, nhưng giáo dưỡng của Yến Vương phi lại vô cùng tốt.
Vội vội vàng vàng chuẩn bị mấy ngày. Đi Nam Cương là đại sự, dù có Lễ Bộ hỗ trợ, Mai Lan vẫn loay hoay đến đầu óc choáng váng.
Hộ vệ trên đường không nói, những chuyện này đều do Lễ Bộ Binh Bộ an bài, chẳng qua là xử lí những cái kia.... Người và đồ Hoàng Hậu nương nương dặn mang đến Nam Cương đầy đủ khiến Mai Lan bận rộn.
Nương nương lo thân thể Yến Vương có vấn đề liền đến dân gian vơ vét mấy chục vị danh y, còn để vài tên thái y cùng nhau đến Nam Cương, ngoại trừ danh y, còn có chục xe dược liệu quý, chục xe quần áo vải vóc, đồ dùng món ăn quý lạ
Đây vẫn chỉ là thứ Hoàng Hậu nương nương cho Yến Vương.
Lễ Bộ vì đại hộn của Yến Vương đã chuẩn bị rất nhiều, tất cả đều đưa vào phủ Yến Vương ở kinh thành, những thứ này, Mai Lan đều không có ý định mang đi.
Về phần của hồi môn của Yến Vương phi, Mai Lan còn không có xem.
Của hồi môn của Yến Vương phi chủ yếu đưa vào phủ Yến Vương ở kinh thành, còn một phần nhỏ thì mang đến Nam Cương.
Dù sao Yến Vương phi vẫn còn phải sinh hoạt ở Nam Cương, cần mang theo một số vật thường dùng, miễn cho đến Nam Cương lại phải đặt mua.
Nơi đó nghèo nàn lạc hậu, không phồn hoa như kinh thành, đoán chừng nhiều thứ còn không có.
Tốt nhất là mang đủ từ kinh thành.
Mai Lan dựa trên giường êm gối mềm, một bên xoa huyệt Thái Dương, một bên lại để cho tiểu nha hoàn mang danh sách đồ đạc Vương phi chuẩn bị mang đến Nam Cương đến.
Tiểu nha hoàn mở một hộp gỗ nhỏ tinh xảo, lấy một tờ danh sách thật dài từ bên trong dâng cho Mai Lan.
Mai Lan một tay tiếp tục theo xoa xoa huyệt Thái Dương, một tay nhận tờ danh sách, rủ mắt nhìn xuống.
"Ma ma hai người: Tề thị, Lý thị, đạo sĩ Cửu Dương Quan - Cửu Cô, vu nữ Miêu Cương - Tang Lâm, tiểu hòa thượng chùa Linh Cốc - Hướng Thiện
Đây là thê đội thứ nhất.
Thê đội thứ hai là: Mèo đen Xích Đậu, Chó đen Khiếu Thiên, gà trống Hoa Thải, Rùa già trăm năm.
Thê đội thứ ba là: bàn đá, ghế đá, hai xe kiếm gỗ đào, hai xe ngọc cổ xua đuổi tà ma, hai xe bùa linh, đĩa bát quái, tượng đá Trung Quỳ cao 6 thước, hồ lô chí dương, đồi mồi xua đuổi tà ma.....
Mai Lan thiếu chút nữa đem huyệt Thái Dương chọc thủng, nàng chớp mắt vài cái, khó tin nhìn tờ danh sách. Tờ danh sách này hẳn đã bị người ta làm giả đi!
- Tác giả có lời muốn nói: Văn mới (*^__^*) -