Chương 20

20.

Lúc này, cho dù là cơm hay thịt đều còn hơi nóng bốc lên.

"Mở ra rồi vậy thì ăn đi". — Trương Viễn Tiêu rửa tay xong thì trở lại ngồi xuống, đẩy hộp cơm chỉ đầy nửa hộp đến trước mặt Trương Tử Hạo: — "Ăn đi nếm thử tay nghề hôm nay của cha thế nào".

Hộp cơm rất lớn, vì là hộp cơm người lớn nên dù chỉ đầy nửa hộp cũng đủ cho Trương Tử Hạo chỉ là một bé con ăn no rồi.

Trương Tử Hạo gật đầu, một tay cầm đũa, một tay cầm thìa bắt đầu ăn cơm, về phần tay thì trước đó đã rửa tay rồi.

Tuy Trương Tử Hạo tám tuổi tay ngắn chân ngắn, nhưng đã dùng đũa và thìa rất tốt, chỉ là động tác ăn cơm có hơi chậm rãi, tức là có chút chậm.

Cậu bé bắt đầu xuống tay với món thịt kho có màu sắc nồng đậm kia, gắp một miếng bỏ vào trong miệng, nhai thật kỹ.

Thịt kho vào miệng, mềm và rất dễ nhai, tuy có mỡ nhưng lại không ngấy không ngán, kết hợp với gia vị vừa miệng làm tăng lên vị ngon của món thịt rất nhiều.

Cậu bé lại dùng thìa mυ"ŧ một ít canh, cơm trắng bị nước canh thấm nhuộm, còn có một miếng rau xanh ở trên đó.

Trương Tử Hạo há to miệng, ăn vào một ngụm.

Rất nhanh, ánh mắt cậu bé đã nheo lại, vừa nhai nuốt, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.

Trương Viễn Tiêu nhìn má con trai phồng lên giống như một con sóc nhỏ, thật sự rất là đáng yêu.

Anh hỏi: — "Thế nào? Nó có ngon không?"

Thức ăn trong miệng Trương Tử Hạo còn chưa nuốt xuống, cậu bé đã mở to hai mắt sáng ngời, gấp gáp trả lời câu hỏi của cha, giọng nói còn mang theo hơi sữa mơ hồ: — "Siêu, siêu ngon".

Nó thật sự siêu ngon.

Đây là món ăn ngon nhất do cha làm mà Trương Tử Hạo từng ăn.

Trương Viễn Tiêu thỏa mãn nở nụ cười, đáp án này không ngoài ý muốn, phải biết rằng thời điểm anh ở Thiên giới chính là một người toàn năng, rất nhiều việc anh đều theo đuổi sự hoàn mỹ, tuy rằng thần tiên không cần phải ăn ngũ cốc lương thực, nhưng anh vẫn thích ăn, cũng thích xuống bếp, vì để cho tay nghề của mình càng tiến bộ, còn đặc biệt đi thỉnh giáo Thần Bếp.

Anh cũng xem như là một nửa đệ tử của Thần Bếp, đồ ăn được làm ra sao có thể không ngon.

"Ngon thì ăn nhiều một chút, sau này cha sẽ làm cho con nhiều đồ ăn hơn". — Trương Viễn Tiêu hứa hẹn.

"Oa, cha ơi, thịt của Trương Tử Hạo ngon quá, con cũng muốn ăn".

"Bà nội, con cũng muốn ăn món thịt siêu ngon kia".

"Trương Tử Hạo, tôi, tôi có thể lấy đùi gà của tôi đổi với cậu không?"

Các bậc cha mẹ và học sinh tiểu học tìm thấy mục tiêu mùi thơm đã đổ xô đến, bày tỏ mong muốn nếm thử thịt kho này và sẵn sàng đổi bằng thức ăn của họ.

Trương Tử Hạo là một đứa bé sẵn sàng chia sẻ, cho nên sau một hồi ngại ngùng cũng gật đầu đồng ý.

Nhưng mà cơm thịt kho này là do Trương Viễn Tiêu đặc biệt chuẩn bị cho con trai, cũng không thể để các bạn nhỏ khác đổi lấy.

Cuối cùng đại bộ phận thịt kho được đổi đều lấy từ trong hộp cơm của anh, đợi đến khi bọn họ tản ra, hộp cơm của Trương Viễn Tiêu so với lúc đầu càng thêm đầy đủ, tuy nhiên là bên trong thì món gì cũng có.

Bên Trương Tử Hạo cũng có chút thay đổi, nhưng thịt kho vẫn chiếm phần lớn.

Trương Tử Hạo nhìn hộp cơm của cha, không biết nên thấy thương hay vui vẻ vì ông.

Trương Viễn Tiêu nhìn hộp cơm của mình cũng bất đắc dĩ nở nụ cười: — "Quên đi, ăn cơm thôi".

Vì vậy, hai cha con bắt đầu xơi cơm.

Trương Viễn Tiêu trước kia là một người đàn ông, ăn cơm cũng giống như heo ăn, hai ba cái là xong việc.

Nhưng hiện tại Trương Viễn Tiêu không phải nguyên chủ, linh hồn của một người sẽ ảnh hưởng đến khí chất và cử chỉ hành vi của người đó.

Một tay anh cầm đũa, một tay cầm thìa ăn, động tác cũng không tính là nhanh.

end 20.